Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 109: 109: Quyển 3 - Chương 9





Bầu trời âm u, tiếng chớp đánh ùn ùn qua khung cửa.


Khung cảnh ảm đạm đến rợn người, căn nhà kho không diện đón vì những tiếng tia sét đánh xuống len qua khe cửa nhìn rõ cảnh quan.

Nhà kho không được sử dụng thường xuyên nên bám bụi nhiều lớp, đụng một cái là bụi mù mịt.


Ho khụ khụ, bịt mũi một cái khăn.


Cậu phải lau sạch sẽ nơi này mới ở được, nhìn hai đứa con cứ run lên vì lạnh cậu lại đẩy nhanh quá trình dọn dẹp.

Nhanh chóng hoàn thành công việc, cậu bế hai đứa nhỏ lên một cái sạp gần đó lót phía dưới là những tấm áo dày để cho hai đứa cảm thấy thoải mái hơn.


Nhưng cái quần áo không mặc đến, cậu cũng tận đụng làm cái chăn, đắp lên hai đứa nhỏ để chúng đỡ rét.

Làm xong mọi việc, giờ cũng đã gần tối.


Cậu cần phải nấu cơm cho hắn, nhớ đến mặt hắn ta, cậu lại tức điên lên.


Cắn răng mà đi nấu cơm cho hắn, rõ ràng chính hắn bảo cậu nấu cho chó ăn.

Vậy mà chính miệng hắn lại bảo cậu nấu, thế hắn là chó sao.


Thật điên mà.

Nhưng vì tính mạng của hai đứa nhỏ, cậu phải tuân theo ý hắn.


Cậu thề rằng, có ngày chính mình sẽ tiễn hắn về trầu ông bà, nếu hắn dám đi quá giới hạn chịu đựng của cậu.


Nhất là đối với hai đứa con, hắn ta còn làm hạnh hạ đứa nhỏ như thế nữa, cậu thề rằng chính mình sẽ không kìm nổi con thú hoang trong người.

Vồ đến, rạch hắn ta làm trăm mảnh cũng không thể vừa được.


Nhà kho cách biệt với căn nhà cả một đoạn dài, lại không có đường nối với nhau.


Cậu chịu rét chạy thật nhanh đến căn nhà chính, vội vã nên đã vấp phải một cục đá.


Té sõng soài ra đất, nền đất khi mưa đặc biệt trơn trợn cậu ngã như thế những viên đá nhỏ nhọn đâm vào da thịt khiến cậu đau đến phát khóc.

Tủi thân đến cùng cực, thế giới trước được hắn cưng nựng bao nhiêu thì ở đây lại bị hành hạ sỉ máng.


Cố gắng gượng dậy, vì hai đứa con cậu phải bảo vệ chúng..



Những cơn mưa xối xả dội lên đầu cùng với những miếng da bị trầy xước do té, vừa lạnh vừa buốt.


Cố gắng nhấc thân thể nặng nề, cậu đứng dưới mái hiên của căn nhà không ngừng hắt xì.

" Chu Thiếu, khăn đây và quần áo đây.


Ngài mau chóng thay chúng đi, khẻo bị sốt mất.


"

Một chàng trái đi đến, trên người mặc âu phục đuôi tôm chuẩn của một quản gia.


Rất dễ để cậu biết đây chính là quản gia trong nhà này, người này cũng rất thân với nguyên chủ.


Để lại ấn tướng tốt, cậu nhân lấy rồi cảm ơn.

" Tần Ngô, cảm ơn anh.


"

Tần Ngô là tên của quản gia, năm nay cũng đã gần 30.


Chỉ hơn nguyên thân 5 tuổi, tính tình cũng rất tốt.

" Không có gì đâu.


"

Tần Ngô nói rồi đi vào trong, để cậu lau người.


Lại nhìn người trong nhà gật đầu, cậu ta nhìn thấy người bên ngoài đã cầm đồ thì an tâm lên phòng ngủ của hắn.

Cầm lấy quần áo, cậu rũ rũ người để ta bớt nước mưa.


Rồi vào nhà, phòng bếp có gian phòng kế bên để trống, cậu liền vọt vô đấy thay.


Quần áo ướt dính chặt người gây sự khó chịu, vừa thay xong liền cảm thấy thoải mái.

Sắn ống áo lên rồi nấu đồ ăn, bận bịu dưới căn bếp.


Một hồi cậu cũng nấu xong, cậu không biết khẩu vị của hai người kia nên chỉ nấu theo quán tính của bản thân.



Đồ ăn có gì nấu đấy, bọn họ ăn hay không thì cậu không quan tâm, dọn ra bàn xong.


Cậu lại chật vật tìm Tần Ngô để mượn ô.

Căn nhà to lớn này, ngoài hai người kia thì có những người làm công ở một khu riêng biệt với Căn nhà, dù nhiều người làm nhưng tuyệt nhiên không có người hầu để dọn dẹp nhà cửa.



Đến người đầu bếp không có, vì hắn ta không thích ai đụng chạm vào đồ vật trong nhà, nên đã đùn đẩy hết việc này cho cậu.

Nhưng cậu không ở khu người làm, mà được đặt cách ở trong nhà này, để thuận tiện dọn dẹp cũng như nếu ba mẹ hắn đột xuất đến thăm thì cũng có thể thoát nạn.

Nếu tìm Tần Ngô, chỉ cần đến khu người làm, đằng sau căn nhà này.


Đi theo lối nhỏ sau nhà, thì sẽ đến.


Khu người làm thì rất tiện nghi đầy đủ, không thiếu bất cứ gì, nên người làm ở Cao gia này rất sung sướng.


Lương cũng rất cao.

Đến cả cậu cũng thua cả người làm, thật thảm hại làm sao.


Cậu ở trong nhà này, không phải người làm cũng chẳng phải người Cao gia.


Chỉ là một kẻ lang thang vô tình được trú ngủ này, cũng thật giống một con...!chó.


Lang thang vô định, không có nhà.

" Tần Ngô.


"

Đứng trước cửa một căn phòng, trên cửa biển có tên Tần Ngô.


Cậu ngõ lên 3 lần, chỉ vừa gọi xong, cách cửa liền mở ra.

" Chu Thiếu, cậu cần gì sao!?."

Tần Ngô đi ra, khác hẳn lần trước.


Tần Ngô mặc trên người một chiếc áo 3 lỗ, nhìn rất thoải mái nhưng cũng rất cuốn hút, dù gì Tần Ngô cũng chưa có bạn gái chưa vợ, lại đang độc thân.



Khí chất ngời ngợi ấy, làm sao một kẻ như cậu không mê mẩn.

" Chu Thiếu, Chu Thiếu.


Cậu sao vậy!?.



"

Bàn tay trai sặn nắm lấy bả vai cậu, lo lắng hỏi han.

" A..Không, không sao.


Anh Tần, anh còn cái dù nào không, có thể cho tôi mượn không.


"

Cái lắc của Tần Ngô khiến cậu hoàng hồn lại, ngại ngùng gãi má hỏi.


Trời mưa như này, cậu lại muốn trở về nhà kho sợ sẽ lại ướt quần áo thêm nữa.


Nên cậu mới đánh liều đi mượn Tần Ngô cái dù.

" Đợi tôi tí, cậu vào trong đợi đi.


Cậu ăn gì chưa, để tôi lấy đồ ăn cho cậu luôn."

Mở cửa to ra cho cậu vào, căn phòng như căn nhà thu nhỏ.


Tất cả đồ dùng hằng ngày đều có, đến cả cái máy lạnh cũng có, Cao gia cũng thật chi mạnh tay.


Đến người làm cũng có thể trải nghiệm làm người giàu có như này.

Bước vào căn phòng, cậu không ngại ngần ngồi lên ghế.

Hành động của cậu từ lúc nào đã thu vào tầm mắt của hắn ta, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt càng ngày càng thâm sâu.


Không rõ chí định của chủ nhân nó muốn gì, nhưng nhìn vào bàn tay đang siết chặt cái ly rượu đến bể ra thì biết hẳn là hắn ta đang tức..