Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 112: 112: Quyển 3 - Chương 12





Đằng sau đầu dây, hắn ta đã nhăn mày.


Không nói Không rằng, hắn không quan tâm cậu có thật là bị bệnh, hay đang giả bệnh không nhưng rất tàn nhẫn quăng câu nói rồi cúp máy.

" Tôi không cần biết, trước khi mặt trời nhú lên.


Tôi phải thấy mặt cậu ta, không là hai đứa con nhỏ của cậu ta, tôi không chắc nó còn sống không.


"

" Nhưng--"

Tần Ngô chưa kịp nói câu gì, nhìn màn hình tối đen có chút bâng khuâng.


Không biết nên nói cho cậu hay không, trong lòng vẫn cảm thấy bất an không hề nhẹ.

Cao Minh này vốn là người vô cùng ngang tàn, đã nói thì nhất định sẽ làm, chưa bao giờ thất hứa cả.


Tần Ngô cũng biết hai đứa con nhỏ đối với cậu như nào, trân trọng còn hơn mạng sống.

Lăng tăng mãi, Tần Ngô mới quyết định đi vào.


Nói chuyện này cho cậu biết, không phải vì Tần Ngô sợ hắn mà là vì sự an toàn của cậu và hai đứa nhóc kia.


Nếu không làm theo lời hắn ta nói, e rằng thiệt hại nặng hơn những gì hắn ta nói.


Cậu cũng sẽ bị tổn thương không ít, là vậy nên Tần Ngô mới cắn răng nói cho cậu.

Nhìn người trong phòng bệnh đã tỉnh từ lúc nào, ánh mắt mơ mành nhìn trần nhà trắng xóa.


Rồi lại nhìn quay ra nhìn khắp nơi, để biết rõ nơi đây là nơi nào.


" Tiểu-- Chu Thiếu, cậu chủ gọi ngài....bảo ngài trở về trước mặt trời sáng, nếu không....hai đứa nhỏ sẽ khó sống.


"

Tần Ngô lỡ lời, chỉ là đang ở lúc sợ hãi tụt độ nên mới ăn nói thân mật như vậy.


Nhưng đã nhanh quay trở lại là một chàng quản gia, vừa nói vừa cúi mặt xuống.


Không dám nhìn thẳng mặt cậu, trong lòng Tần Ngô cũng đang rất bức rức, cậu cũng đang bị bệnh mà bị người lôi qua lôi lại.



Ánh mắt thiếu sức sống, vừa nghe đến hai đứa con.


Cậu vội vàng bật dậy, rút kim đang truyền nước biển vào người, không màng sứ.


khỏe mà chạy ra ngoài.

" A.


Bệnh nhân này, anh đi đâu, phải ở lại tĩnh dưỡng mới được ra ngoài.


"

Vừa ra ngoài, cậu đã đụng vào người của một y tá gần đó.


Thấy cậu trốn viện, người y tá liền ngăn cản.

Không để lời nói của y tá vào tai, cậu chỉ một mực muốn chạy đến chỗ hắn ta, ngăn cản lại.


Nhưng làm sao cậu có thể địch nổi người y tá khỏe mạnh, không đẩy được thì cậu gào lên.

" Cút, cút ra.


Để cho tôi đi, tôi phải đi cứu con trai tôi.


"

" Người bệnh này, chúng tôi không phải nơi thích ra là ra vô là vô, anh đang bệnh phải ở đây an dưỡng thì mới được ra khỏi.


"

Người y tá dù là một người phụ nữ chân yếu tay mền, nhưng lại có một sức khỏe của đàn ông trưởng thành.


Vác cậu vào trong, trước con mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh.

Mang bệnh trong người, cậu bây giờ đang rất yếu.


Dưới sự khống chế của y tá, cậu đành bất lực kéo lại vào trong.


Nữ y tá liền tiêm cho cậu một liều thuốc an thần, cậu liền ngất đi lần nữa.


Nhìn người con trai trong phòng, không khỏi trách mắng.

" Người nhà đang bệnh, tại sao anh không ngăn cản.


Nếu bệnh nhân sốt cao nữa, anh có biết có phổi sẽ bị nhiễm lạnh không, nguy hiểm đến tính mạng bệnh nhân, anh là người nhà mà như thế à.



"

Tần Ngô cũng chỉ biết im lặng chịu đựng, không nói một câu gì, vẫn cứ cúi đầu thế.


Càng làm nữ y tá chướng mắt, Hừ một tiếng rồi đóng cửa ra ngoài.

Thuốc an thần có liều lượng thấp, nên cậu chỉ bị ngất vài tiếng tỉnh lại.


Bây giờ là đã 12h khuya, cũng chỉ còn 4 đến 5 tiếng trời sẽ mọc.


Tần Ngô không biết bao giờ cậu tỉnh lại, chỉ mong rằng sẽ trước mặt trời mọc.


Trong khi đó thì, có lẽ Tần Ngô không được ở đây chăm sóc cậu rồi.

Trước tiên vì an nguy của hai đứa nhỏ, Tần Ngô sẽ trở về nói đỡ cho cậu vài tiếng.


Nếu hai đứa nhỏ có gì bất trắc, Tần Ngô thề sẽ dùng tính mạng nhỏ này đặt vào, cũng là vì cậu Tần Ngô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

" Tiểu Mạc, thật sự xin lỗi.


"

Ngắm nhìn cậu, Tần Ngô say mê đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhành thay cho sự bày tỏ.


Đáy mắt là sự yêu thương vô bờ mà Tần Ngô đối với cậu, ngắm một lúc rồi luyến tiếc ra ngoài bệnh viện.

Bắt xe taxi, đến Cao gia.


Nhìn vào ngôi nhà to lớn trước mặt, Tần Ngô không khỏi lo lắng, đi theo làm quản gia cho Cao gia cũng đã 8 năm, Tần Ngô rất hiểu rõ tính cánh cùng với con người thật của Cao Minh.

Thứ gì thích thì không thể dứt được, thứ mà bị hắn ta ghét gì dù mọi để tiêu diệt hay trêu đùa đối phương cách tàn bạo nhất.

" Cao Thiếu!!.


"


Nhìn vào nhà kho, thấy hắn ta đang ngồi oai vệ trên cái ghế, dưới chân là hai đứa nhỏ bị trói chặt, miệng thì bịt kín không thể cự quậy cũng không thể nói được.


Ánh mắt đã sưng vù vì khóc, vì đau khiến Tần Ngô nhìn sót càng thêm sót.

" Đã về!?, Cậu ta đâu.



"

Bây giờ trời cũng đã tạnh mưa, ánh trăng sợi sáng vùng trời đêm.


Cánh cửa nhà kho mở toang, ánh sáng của trăng cũng vì thế nà đọi vào.


Dưới ánh trăng, đôi mắt hổ phách hắn ta sáng một cách dị thường, câu hồn người xem cũng vì ánh mắt cũng không ít sợ hãi mà trùm chân.

Điệu bộ thản nhiên, tay nghịch một con dao nhỏ, lắc đi lắc lại trêu đùa.


Tần Ngô bị hắn nhìn không khỏi sợ hãi, nuốt sợ hãi vào trong, cắn răng nhắm mắt trả lời.

" Chu Thiếu sốt cao, y tá đã tiêm thuốc an thần.


Giờ đang ngất trong bệnh viện, tôi không tiện nói.


Xin Cao Thiếu hiểu cho."

Trầm ngâm nhìn Tần Ngô, đôi mắt hổ phách lại an tĩnh đến quỷ dị.


Cười nửa mép, hắn ta lại hỏi.

" Tần Ngô, anh cũng làm đây cũng gần chục năm rồi mà không biết tính tôi sao, hiểu cho cậu!?.


Thật nực cười, anh có quyền để xin xỏ sao.


"

Dưới sự chất vấn, Tần Ngô không ngừng lo lắng, giọng nói thầy thật sự rất giận rồi.


Tần Ngô hiểu rằng, bản thân mình sắp chẳng còn lằng lặng nữa, nặng thì có thể đi xuống dạo chơi ở âm ti gặp lại được bà nội quá cố..