Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 44: 44: Quyển 2 - Chương 2





khu quân doanh được xây gạch, nhìn cả khác gì một khu căn cứ thu nhỏ.


Cầm theo giỏ quà, đi theo chân bác quản gia cậu liền gặp những binh nhất đang tập luyện.


Những tiếng hô to rắn rỏi của các thanh niên cùng với mùi mồ hôi tạo nên khung cảnh đậm chất dân quân.

Những ánh mắt tò mò liếc qua cậu thấy cậu cũng nhìn liền thu hồi ánh mắt, gương mặt bọn họ có chút phấn hồng.


Một tiểu thiên thần đang ở đâu, bọn họ liền có sứng sống.


Tiếng hô to hơn gấp hai lần trước, quả là có gái xinh tinh thần hăng hái của bọn họ tăng gấp 10 lần.

Vào khu quân sự, tại dãy hành lang.


Quản gia đừng lại nói chuyện với một thanh niên mặc quân phục, vai đeo hàm lệnh đại tá.


Hẳn là cấp dưới của hắn.

"Lưu Đại tá, chào ngài.


Không phiền nếu ngài có thể cho chúng tôi biết Thiếu gia nhà tôi ở đâu ạ.


"

" Chào Hạ quản gia, rảnh rỗi đến chúng tôi chơi đấy à.


Cậu ta đang bận họp rồi, tí nữa mới ra.


A, cậu nhóc nào đây, thật xinh đẹp nha.



Muốn đi với anh không, anh sẽ khiến em vui vẻ.


"

Lưu Đại tá vui vẻ cất lời, tò thấy thấy vị thiếu niên đằng sau buông lời chọc ghẹo khiến cậu đỏ ửng mặt.

" Lưu đại tá, đừng chọc tiểu thiếu gia.


Cậu ấy đến đây muốn thăm ba mình.



"

Bác quản gia thấy tình hình không ổn liền nói giúp cậu.


Nghe vậy, lưu đại tá liền ngạc nhiên, ánh mắt có chút phát sáng cứ tưởng nhìn thấy một sinh vật lạ.

" Hạ quản gia, ông nói đây à con nuôi trong truyền thuyết của nhà Ngô gia sao.


Thật xinh đẹp như lời đồn nha, thật xin lỗi nhóc con nha.


Tại ba con giấu con kĩ quá, ta lại cứ tưởng nhóc là bạn đời của cậu ta cơ đấy."

Lưu đại tá nhìn cậu xin lỗi chân thành, nhưng 10 câu lại hết 9 câu đùa cợt.


Thành ra lời xin lỗi của Lưu quản gia cậu không nhận, quay ngắc đầu đi.


Lại cố tình nhắc đến hai chữ " con nuôi" trước mặt cậu, thật vô phép tắc.

" Không phải nhóc con, cháu lớn rồi"

Cậu khó nhìn nhìn Lưu đại tá, nói xong môi phụng phịu ra.


Đâm chết trái tim nhỏ bé của anh ta.

" Haha, đúng là lớn thật rồi.


Có thể sắp lấy vợ được rồi haha"

Lưu đại tá vẫn tính nào tật đấy.


Chọc cậu nghẹn đến không nói thành lời, mắt oán hận nhìn anh ta.


Đến tính tuổi thật, cậu cũng chỉ kém anh ta có 1-2 tuổi, sống từ ấy năm chưa từng thấy một người vô sỉ nào như anh ta.

Thật khó ưu, muốn đấm vào mặt anh ta một cái cho đỡ ghét, nhưng cậu vẫn kìm lại bản năng.


Nụ cười thương mại nhìn hắn đến xuyên thủng da mặt.

" Lưu Túc, tôi bảo cậu làm báo cáo, đã làm chưa"

Đằng sau phát ra tiếng nói trầm ồn ồn của một người đàn ông trưởng thành đang từ từ đi đến chỗ này, sự chú ý của cả ba người thành công lôi cuộc trò này không mấy hay ho này kết thúc.


" À, cậu đây rồi.


Nhóc nhà cậu tìm cậu kìa, tôi chưa làm, bây giờ đi làm đây.


Tạm biệt nhóc con nhé, lần sau chúng ta sẽ trò chuyện lâu hơn nữa nhé, tôi rất mong chờ đấy."

Lưu đại tá liền cất bước chạy đi làm nhiệm vụ, nhưng vẫn có đủ thời gian chọc cậu xíu.



Xong rồi mất dạng ra bước tường.

Thấy người đàn ông kia càng lại gần, cậu liền run nhẹ sợ hãi.


Khí tức của nam chính quả là mạnh mẽ, khiến cậu chết mê chết mệt.


Quản gia thấy Thiếu gia nhà mình liền đi tới dắt cậu theo sau.


Giọng có phần tôn kính pha lẫn kính sợ.


Bác quản gia là tộc chó, sợ hãi trước một con sói hoang chưa thuần chủng* là điều đương nhiên.

*Chưa thuần chủng: ở đây là chưa có bạn đời bên cạch.


Giống như việc yêu vào khiến cho con người ta dịu dàng đi.

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia nhớ ngài nên tôi mang cậu ấy tới đây.


Mong là không ảnh hưởng gì tới công việc của ngài "

Người đàn ông thân hình vạm vỡ, chiều cao m9 khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.


Ánh mắt nhíu mày, khí tức càng tỏa ra khiến người khác khiếp sợ.


Rồi lại nhìn cậu, nhìn giỏ trái cây cầm trên tay cậu có chút phiền phức.

Đã lâu hắn không gặp nhóc con nuôi trong nhà, bây giờ nhìn cậu có chút khinh ngạc.


Không ngờ đã lớn nhanh vậy rồi sao, mét chút nữa là hắn quên mất rằng mình có một đứa con nuôi.


Năm xưa vì ba mẹ hắn nhận nuôi cậu, trước ngày hôm đi đăng kí thủ tục nhận con thì cả hai người bị tai nạn mà qua đời.


Vì là ước nguyện của ba mẹ, hắn đã nhận nuôi cậu lúc đó hắn đã 18 tuổi.


Ngẫm lại thì đã 13 năm nuôi, hắn gặp cậu rất ít phải đếm trên đầu ngón tay.


Hôm nay gặp lại có chút ngỡ ngàng, con nuôi lần đầu gặp ba mình sợ hãi vậy sao.


Hắn liền thu lại khí tức.



Lười biếng mở lời.

" Không ảnh hưởng, đến làm gì "

" D..dạ..dạ, ba..à thiếu gia con có thể nói chuyện với ngài một lát được không ạ.


"

Cậu từ tốn mở lời, ngẩn đầu lên nhìn hắn.


Ánh mắt có chút mong đợi.


Hai ánh mắt chạm nhau, cậu ngại ngùng thu lại tầm mắt, xấu hổ đến mức đỏ cả mặt.


Tay tay xoắn xoắn lại vào nhau.


May mắn tai và đuôi không lộ ra ngoài, nguyên thân này rất mẫn cảm nếu mẫn cảm sẽ để lộ đuôi và tai ra ngoài.

Một con thú mà để lộ đuôi và tai ra ngoài chỗ công cộng là một điều rất tế nhị, nên cậu cố gắng nhịn.

Hắn nhìn cậu chả khác gì con mèo bị bắt gian tại trận vì ăn vụng, sợ hãi co rúm người lại.


Hắn nể tình ba con nên chiều theo ý cậu.

" được, đi theo.


Các người giải tán đi"

Hắn rất kiệm lời, đi trước để cậu lẽo đẽo theo sau, lúc sẽ đi nhanh chân để cậu đuổi kịp nhìn gương mặt lúc xanh lúc đỏ của cậu.


Hắn liền hứng thú, xem cậu như móm đồ tiêu khiển mà vui đùa..