Công Lược Nhân Vật: Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn

Chương 83: 83: Quyển 2 - Chương 41





Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã ngã tà vào đỉnh ngọn cây, ánh sáng len lỏi vào căn phòng của hắn.

Căn phòng bừa bộn, đâu đâu cũng thấy một bãi dịch trắng dính lên các bề mặt.


Một mùi hương thoang thoảng của **** **** nồng nàn xung quanh phòng, quần áo vương vãi khắp nơi.

Chủ yếu vẫn là hai sinh vật nằm trên giường, không một mảnh vải che thân quấn quýt lấy nhau.


Chân này gác chân nọ, một kẽ hở cũng không nhìn thấy.

Mở bừng mắt, cậu giật mình khỏi cơn mê.


Giấc mộng thật khiến cậu hãi hùng, chính là cậu lại lăng loài nằm dưới thân ba mình rên rỉ.

Nhưng liệu đó là sự thật hay không!?, khi cậu lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn ngay trước mắt.


Trên người cả hai lại không có một tí mảnh vải nào, chỉ có cái chăn trùm lại giữa hai người.

Không phải lần đầu tiên ngủ cùng hắn, cậu không mấy bận tâm.


Cảm thấy giấc mơ đó chỉ là một mộng xuân bình thường của các chàng trai mới lớn, nhưng không vì thế cậu lại cảm thấy dưới bụng lại thấy trướng.

Cái quần què gì đang chôn ở dưới cúc nhị của cậu thế kia!! Xin đi, đừng ai nói giấc mộng đó là sự thật nhé.

Cậu hết bàng hoàng lại đâm vào hoảng loạn, cự đà điểu của hắn lại có xu hướng trướng to.


Nam nhân, thời điểm thích hợp để lăn giường nhất là buổi tối, nhưng thời kì xung mãn nhất của đàn ông lại vào sáng sớm.

Hắn cũng chẳng ngoại lệ, cự đà điểu ở nơi vừa ấm nóng lại còn biết mát xa cho hắn, từ từ ngóc đầu dậy.


Tư thế chuẩn bị sẵn sàng để chinh chiến, cày cấy trên nền giặc.


" Ưm.."

Cậu không dám nói lớn, nhẹ nhành gỡ tay đang ôm eo mình ra.


Chuẩn bị rời khỏi nơi quỷ quái này, chân vừa chạm đất bất chợt bị một cách tay kéo cậu lại.

" Bé cưng, đi đâu đấy hả.



"

Bằng cái giọng ngái ngủ hắn ôm eo cậu nũng nịu, hắn đơn giản làm theo thói quen hằng ngày khi nằm ngủ chung với cậu.


Không biết tình thế bây giờ sắp lệch hướng.

Hắn nhướng người lên ôm eo cậu, vì thế cơ thể to lớn cũng bị bại lộ ra không trung.


Cậu nhìn mà đỏ hết mặt, hét một tiếng rồi tặng hắn một cú đấm.


Nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, trốn trong đó ổn định lại tình hình.

" Ah...sh..


Đau thật.


"

Nhận được món quà bất ngờ của cậu ngay mặt, hắn có chút bỡ ngỡ.


Tay ôm lấy gương mặt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mãi đến một lúc sau hắn mới bồi hồi nhớ lại chuyện hồi tối qua, bắt ép cậu làm cùng với hắn tới tận sáng, hắn mới chịu buông tha cho cậu.


Dư vị của trận chiến hồi hôm qua vẫn còn đọng một tí lại trên người, từ làn da đỏ ửng đến tiếng rên yêu kiều của cậu vẫn như in lên trí óc hắn.

Hắn càng bất ngờ hơn lại chính là hắn lại có tư tưởng xấu với đứa con mình đã chăm bẵm, lại có hành vi dồi bại với cậu.


Nhưng hắn lại không hối tiếc, đã nếm được trái ngọt hắn lại càng mê mẩn hơn, không thể rời ra được.

Quyết không để người nào chạm vào cậu, cậu chỉ có thể là của hắn.


Tâm niệm xấu sinh ra trong đầu, hắn dùng khăn quấn ngang hông đi về phía cách cửa.

Cuộc dây dưa của hai người chiến đấu từ khi mặt trời còn ngả màu nắng gắt, đến khi mặt trời lần nữa nhô lên.


Chắc chắn cậu sẽ không đi nổi hai bước, vừa nãy cậu chạy nhanh như thế.



Hẳn là bây giờ đang khóc dòng trong đó, ôm cái eo khóc than khóc thở.


" Bé cưng, con mau mở cửa ra!.



"

Hắn bên ngoài từ tốn gõ cửa, cách tốt nhất để có trái tim của người khác là phải từ từ tiến tới, không thể dồn dập được.

"..huh.u...Ba, con xin lỗi..hức.


Là tại con sai, ba là người nuôi dưỡng con...mà con lại huhu.


"

Cậu đằng sau cách cửa đè chặt, không cho hắn vào.


Kí ức hồi tối qua cứ liên tiếp đánh vào bộ não, như đòn trí mạng khiến cậu phải chết sững.


Không ngờ bản thân lại dâm loạn thế, thế này thì công lược gì nữa.

Cậu muốn chết mất thôi, mất mặt, quá mất mặt rồi.

" Bé cưng, ngoan, có gì thì mở cửa ra cho ta.


Hai mặt một lời nào, đừng trốn trong đó nữa.


"

Hắn vẫn kiên trì khuyên khủ, dỗ dành cậu nhóc nhà mình.

" Hức..Không..con không dám đâu.


Huhu.


"

Cậu khóc sướt mướt, ôm chặt lấy đầu gối thu mình lại.


Làm sao có thể nhìn mặt hắn nữa, thấy hắn mọi việc tối qua như đang tố giác cậu đã c.ưỡng bức người ba của mình.

Thật thảm hại mà, cậu không muốn nhìn mặt hắn nữa, sao hắn còn không mau mau đi làm.



Chiến tranh đang còn ở ngoài kia, làm sao hắn có thể ở đây dây dưa với cậu nữa.

" Con không mở là ta phá cửa ra đấy, con có mở cửa ra không!!."

Dường như hắn đã mất kiên nhẫn, giọng có vẻ đang rất là tức giận.

Có chút lúng túng, cậu không biết có nên mở cho hắn không.


Nếu mở thì cả hai nói chuyện gì?, chuyện là tối qua ai sai ai đúng!?, chuyện là tối qua ai sướng hơn!?.

Nhìn cánh cửa bị hắn đẩy vào, cậu sợ hãi chân không còn sức nữa liền xụp xuống.

Hắn không thể dịu dàng được nữa, đẩy cửa không được.


Hắn liền dùng chân, tung cước.


Cánh cửa nào chịu được sức của một người đàn ông đã qua học võ, chỉ một đường cánh cửa liền bị gãy ra làm đôi, đổ xuống trước mặt cậu.

Mắt hắn đã long lên sòng sọc, rõ rằng là đã rất điên nhưng đã kìm chế được.


Hắn chỉ muốn ba mặt một lời nói chuyện với cậu thôi, không có gì ác ý cả.


Nhưng cậu lại không nghe lời hắn, hắn đành phải dùng biện pháp mạnh.

" Bé cưng, là con không mở cửa.


Ta đành phá thôi.


".