Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 115: Đến phủ công chúa






Ngày Công chúa sắp lên ngôi, toàn bộ thành mặt trời đều được bao phủ bởi vẻ trang nghiêm thần thánh và vui mừng. Thần nữ Mộc Hi điện hạ sau khi tham gia lễ lên ngôi, nàng sẽ là thái tử của vương quốc, hi vọng của tương lai. Dựa theo lễ nghi thần tộc, nghi thức quan trọng nhất là Mộc Hi múa trên lửa đỏ, mời mặt trời ra khỏi đám mây, ánh sáng tỏa khắp bốn phương.

Lần này các bộ tộc thần đô đều cử đặc phái viên tới chúc mừng đại lễ, trước cửa phủ công chúa dày đặc xe ngựa.

Chính ngọ, một chiếc xe kỳ lân cũng ngừng lại, quản gia phụ trách đón khách lập tức tươi cười tiến lên đón, chắp tay thi lễ nói: “Đại sứ thành phương đông giá đáo, mời đi bên này, điện hạ Mạt Ương đã ở Tây Viên mấy ngày, công chúa điện hạ phân phó, nếu đại sứ đi tới, liền cũng vào ở Tây Viên.”

Màn xe bị xốc lên, nam tử tóc vàng đi ra, quay đầu lại, từ bên trong ôm ra một cô gái tóc đen vẻ mặt đỏ bừng. Trong lòng cô gái, còn có một con mèo nhỏ lông vàng như lông cọp.

Quản gia sửng sốt, trong trí nhớ, đại sứ do Thần đô Phương Đông phái tới luôn là thủy quân cùng Nguyên Trinh thần quân, đều là nam tử, làm sao sẽ có một cô gái. Mà dựa trên kiến thức về đẳng cấp màu tóc ở thành phương đông, hai vị đại sứ kia làm sao có màu tóc đồng nhất này…

Nhưng nam tử tóc vàng kia lại khí thế như vậy, không phải thần tộc bình thường, còn nữa, kỳ lân là con thú có linh tính, nếu hai người này là giả mạo, cũng sẽ không thuận theo như vậy.

Quản gia nghĩ tới nghĩ lui, chung quy khom người nói: “Xin lấy ra thiệp mời cùng vật thông hành…”

Nói còn nói xong, nam tử tóc vàng đã dắt cô gái đi vào trong một đoạn đường thật dài, quản gia vội vàng đuổi theo, nhưng đột nhiên, một cỗ tà khí bao phủ xuống, cướp đoạt bảy phần thần trí của hắn, một ma âm nhàn nhạt ói ra hai chữ ở trong đầu hắn——“Câm miệng.”

Quản gia đứng yên ở chỗ cũ, hơn nửa ngày, tiểu cung tỳ bên cạnh khẽ gọi hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Vừa…” Hắn nói, nhưng lại không nhớ ra được vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, trong tay là ngọc bội thông hành cùng thiệp mời của đặc phái viên thành phương Đông, ngoài cửa còn có xe kỳ lân, phía sau là long mã chở rương châu báu của Thần đô Phương Đông. Đội ngũ này thật sự là quá đồ sộ, quản gia thanh tỉnh, vội vã chạy đi tiếp tục làm việc. Có hai bóng dáng hiện hiện ở trong đầu của hắn, lại lập tức biến mất.

Quản gia chỉ thấy, bộ dáng hai vị đặc phái viên phương đông vừa đi vào, vì sao đã nhớ không rõ…





“Chàng vừa làm cái gì?” Khuynh Anh nhìn trước nhìn sau, cửa phủ cách mình càng ngày càng xa, bị Lam Tranh dắt, đã biến mất vào trong vườn hoa.

“Giải quyết một ít chuyện phiền phức.” Lam Tranh không có nói cho nàng biết, hắn thừa lúc nàng ngủ, đánh cướp đội ngũ đặc phái viên phương đông, đoạt tiền của bọn họ, đoạt thân phận của bọn họ, còn trói bọn họ lại, ném xuống hồ.

Đây chỉ là ảo cảnh của Công chúa Mộc Hi, dù cho làm ra sự tình gì khác người, cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Khuynh Anh: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lam Tranh cười cười, thấp giọng ái muội nói ở bên tai nàng: “Đi nơi có giường.”

“…”

Mặt Khuynh Anh nhất thời hồng đến bên tai, thấy ý cười trên mặt hắn, biết hắn lại đang trêu mình, tức giận đấm vai hắn.

Ý cười trên khóe môi Lam Tranh càng sâu, vòng qua hông của nàng, ôm nàng lên, làm cho nàng ngồi ở trên vai của mình. Khuynh Anh đành phải ôm thật chặt đầu của hắn, oa oa kêu.

“Ngu ngốc, nàng che mắt của ta, làm sao ta thất đường.” Lam Tranh cười nắm móng vuốt nàng, ở một khắc sau, nhìn thấy một bóng người đứng phía trước.

Khuynh Anh nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy một nam tử mặc trường sam màu đen, tóc đen buông xõa. Một đôi mắt âm trầm khó định, cứ như vậy bình tĩnh đối diện bọn họ. Mà ánh mắt, đều rơi vào trên người Khuynh Anh.

Cũng không biết nhìn bao lâu, thấy được bao nhiêu.

Khuynh Anh phút chốc liền im miệng, Lam Tranh buông nàng, nhưng vẫn ôm nàng, chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng: “Ca ca.”

Đó là Trường Minh, quý công tử thành Phương Đông, đế vương tương lai.

**************************************

Một đường không nói gì.

Các cung tỳ dường như sớm đã quen thuộc Đông Phương Trường Minh, dọc đường nhìn thấy hắn liền sôi nổi hành lễ. Vô luận ở nơi nào, hắn vĩnh viễn cũng không hạ mình đáp lễ.

Bọn họ đi tới Tây Viên, cũng là gian phòng trước đây Khuynh Anh cùng Trường Minh cư trú.

Trong đầu kêu ong ong, Khuynh Anh đành phải chăm chú đi theo Lam Tranh, dán cánh tay hắn, tìm kiếm nơi duy nhất có thể làm cho hô hấp mình an ổn.

“Điện hạ Trường Minh, ngài đi nơi nào?” Đột nhiên, từ trong vườn một cô gái lảo đảo chạy đến, sắc mặt lo lắng tái nhợt, thấy Trường Minh, lập tức thở dài một hơi, nhưng nhìn ra phía sau, thấy Lam Tranh cùng Khuynh Anh, sắc mặt chớp mắt càng tái, con ngươi cũng tràn đầy kinh ngạc.

Khuynh Anh cũng ngẩn người, lúc này lại thấy Lê Thiên Thường, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái. Có chút ủy khuất khó nuốt, có chút thù hận không dễ mất đi. Nữ nhân này từng muốn mạng của mình, nếu không phải ả, mình cũng sẽ không liên lụy người khác rơi xuống theo như vậy.

Trường Minh nhàn nhạt nhìn ả một cái, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nói theo lễ tiết: “Thiên Thường công chúa nếu không thoải mái, xin mời nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Khuynh Anh cũng không muốn nhìn ả, Lê Thiên Thường lại đột nhiên vọt tới, chắn trước mặt Lam Tranh, khóc lớn: “Tam điện hạ, ta biết lúc trước ta không chu toàn lễ nghĩa, đã đắc tội nhiều, kính xin ngài đại nhân đại lượng, không tính toán với ta…”

Dừng một chút, ả thê lương lau lệ, che ngực, vạn phần ủy khuất: “Xin tam điện hạ, giải thoát trái tim mà ngài đã dùng bùa chú cấm thuật giam cầm cho ta…”