Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 70: Tập kích




Khuynh Anh kiên trì muốn tu cho hoàn thành, cho dù vô luận giải thích như thế nào Toàn Cơ cũng không tin lời của nàng, bất quá đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng một cái cổ ngu ngốc tràn đầy vết hôn đi.

Nhưng bởi vì chuyện buổi sáng, đầu óc nàng vẫn ở vào trạng thái vội vã, thậm chí niệm sai chú ẩn thân thành chú hỏa diễm, sau đó không hề hay biết, thiêu cháy cả y phục của mình!

Toàn Cơ thực sự nhìn không nổi nữa, bắt buộc nàng dừng huấn luyện, một cước đá nàng văng đi. Trùng hợp lúc này bầu trời vang lên tiếng chuông, là có sự kiện trọng đại khẩn cấp triệu gọi thiên thần! Hoàng tử hoàng nữ tất nhiên phải tham dự, Toàn Cơ muốn chạy trốn cũng không được, dặn dò Khuynh Anh đơn giản mấy câu, liền rời đi.

Khuynh Anh vừa đi trở về, vừa hồi tưởng lại sự tình buổi sáng.

Hôn mưa rền gió dữ, ở một khắc cuối cùng, hóa thành hồ nước mềm mại, bao vây toàn thân nàng lại.

Loại biến hóa này là thình lình xảy ra.

“… Khuynh Anh, nàng có thể suy nghĩ một chút lại nói cho ta biết.”

Lúc sáng sớm, từ ngữ kiều diễm kia từng chút từng chút rơi vào bên tai nàng.

Lam Tranh hạ xuống một cái hôn ở trên trán của nàng, môi lại nhẹ nhàng rơi vào trên môi của nàng.

“Ta chờ nàng.”

Ba chữ vô cùng đơn giản lại như thái sơn, vẫn khiến Khuynh Anh không cách nào hô hấp.

Tim đập gấp làm cho nàng không có cách nào tập trung tinh thần, giọng nói vang vọng bên tai thiếu chút nữa mờ ảo đi.

Càng nghĩ, y phục càng mặc lung tung, đội quần lên đầu không nói, còn nghĩ sao cái áo này không có tay, cuối cùng vẫn là đối phương giúp nàng mặc vào từng cái từng cái, mặc chỉnh tề, cuối cùng còn xoa xoa đầu của nàng, dùng giọng thập phần tà mị nói ở bên tai nàng: “Nếu như nàng nguyện ý, ta có thể mỗi ngày mặc quần áo cho nàng… Đương nhiên, ta càng cam tâm tình nguyện mỗi buổi tối giúp nàng cởi…” —— nàng liền đỏ mặt.

Hắn nhất định là thầm cười nàng đồ ngốc.

… A a a a a… Thực sự là… Mắc cỡ chết người.





Khuynh Anh vẫn tự hỏi nên trả lời thế nào.

Mắt thấy sắp đến Cung Thiên Xu, nàng vội khẩn trương vòng vào một con đường khác xa hơn.

Trước hôm nay, nàng chưa từng nghĩ sẽ có qua lại với người thần giới, càng chưa từng nghĩ, sẽ bởi vì một câu nói của một người, mà làm kế hoạch về nhà trở nên rối loạn.

Khuynh Anh kỳ thực rất đẹp, dựa theo tiêu chuẩn của người phàm, dung mạo của nàng xem như là rất đẹp, tóc thẳng luôn mang một màu đen kịt, con ngươi đen linh động, vóc người đạt tiêu chuẩn, từ lúc lớn lên, số lần bị nhìn trộm cũng bắt đầu kịch liệt tăng lên, nhưng không có một người tỏ tình với nàng. Ba năm trước, đến cô bạn bốn mắt tướng mạo bình thường chung phòng với nàng cũng tìm được một nửa của mình, mà nàng thì vẫn độc thân.

Bạn thân nói một câu: “Khuynh Anh rõ ràng rất tốt rất đáng yêu, nhưng quanh thân lại tản mát ra một loại khí thế làm người bình thường không dám tới gần, nếu như không phải chúng ta quen đã lâu, mình nhất định không dám nói chuyện với bạn.”

Nàng vẫn cho nguyên nhân là mình luyện võ từ nhỏ, cũng không có nghĩ quá nhiều.

Thẳng đến lúc tới thần giới, liền không ai lại oán giận nàng ‘làm người ta không dám đến gần’, tương phản, một người đi đường tùy tiện ở thần giới đều lợi hại hơn nàng, nàng so với người qua đường càng là người qua đường, dung mạo xinh đẹp đã trở nên bình thường không có gì lạ ở trong một đống tiên nữ——

Về sau, bị Lam Tranh chúc phúc, bị Trường Minh triệu kiến, còn bị Toàn Cơ lựa chọn.

Một loạt sự tình đều làm cho nàng nghĩ không ra, vốn định mau luyện một chút cho có năng lực đi nuốt vào cái trái thần thụ kia, rửa sạch oan khuất trở về nhà.

Thế nhưng bây giờ…

Khuynh Anh phát điên vò vò mái tóc đen của mình, ngồi chồm hổm trên mặt đất tru lên.

“Làm sao đây làm sao đây…”

Đối với tâm tư rối loạn mà nói, nàng đã không biết phải làm sao mới tìm ra được đáp án.

Có lẽ là thái độ Lam Tranh tương phản quá lớn, có lẽ biểu tình buổi sáng của hắn quá nghiêm túc… Nói chung, ở một khắc kia, Khuynh Anh bị chấn động. Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng hắn nói ‘Ta chờ nàng’, đầu nàng liền trống rỗng, tim đập như sấm.

Thậm chí ở một khắc kia, trong đầu của nàng đột nhiên hiện ra từ ngữ ‘Nai con đi loạn, lòng xuân dập dờn’…

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Khuynh Anh vạn phần mê man, sắc trời cũng còn sớm, nàng quyết định đi tìm Phù Liên——nữ bá vương tình trường này, nhất định có thể chỉ cho nàng thấy chỗ sai lầm.

Đang nghĩ ngợi, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân, sau đó dừng ở trước mặt nàng. Khuynh Anh ngẩng đầu, thấy bốn phía đều bị mấy người áo đen vây quanh.

“Chính là ả.”

Một người trong đó lạnh giọng nói, người còn lại liền lập tức đưa tay tới bắt.

“Các ngươi làm gì!” Khuynh Anh sửng sốt, trong tay đã tạo ra một ngọn lửa đỏ, hất tay mấy người kia ra.

Bọn họ tựa hồ không ngờ nàng biết pháp thuật, đều giật mình. Khuynh Anh liền phóng ra một con đường, rất nhanh chạy ra hướng ngõ nhỏ bên ngoài.

Nhưng thân hình mấy người áo đen chợt lóe, cơ hồ là trong nháy mắt di động tới trước mặt Khuynh Anh, “Ngươi chạy không được.”

Một đạo ánh đen từ giữa ngón tay bọn họ tràn ra, như hé ra tấm lưới lớn màu đen!!!

“Các ngươi là ai!!” Khuynh Anh xoay người lăn một vòng, né được, lại tung một quả cầu lửa về phía họ.

“Bắt ả!” Bọn họ chỉ lảo đảo một bước, liền lại rất nhanh vọt về phía nàng!

Khuynh Anh đảo lùi lại mấy bước, trong miệng niệm chú rất nhanh, đó là chú giải phóng linh lực, Toàn Cơ đã nói với nàng một câu: “Đây là phòng tình huống vạn bất đắc dĩ, không thể bại lộ, bất quá nếu như không có đường lui, như vậy, liền xông lên đánh cho đối phương tàn phế đi.”



Mười phút sau.

Mấy người áo đen nằm la liệt. Khuynh Anh híp mắt xoa nắm tay: “Bà cô đây cũng không phải dễ đối phó như vậy.”

Trên người của nàng cũng bị thương một chút, bất quá không nghiêm trọng lắm, nếu nhân số bọn họ nhiều hơn một chút, nàng cũng không chắc có thể thắng.

“Các ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao muốn bắt ta?” Khuynh Anh đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Bọn họ bị hạ chú định thân, bộ dáng ngã trái ngã phải thập phần buồn cười.

Nhưng bọn họ ngậm chặt miệng, không nói câu nào.

“Tốt lắm, ta liền mang bọn ngươi đi gặp Công chúa Toàn Cơ, nàng nhất định sẽ có biện pháp cho các ngươi nói ra.” Khuynh Anh hừ lạnh, từ trong túi lấy ra mấy cây roi tiên, đang lúc trói bọn họ lại mang đi ——

“Xoẹt —— “

Là tiếng vật gì bị đâm thủng!

Khuynh Anh sửng sốt, hai mắt chợt biến thành màu đen, té trên mặt đất. Sau gáy đau nhức vô cùng, ý thức cũng bởi vậy biến mất ——

“Chỉ có nữ nhân đê tiện này cũng khiến các ngươi mất nhiều sức như vậy? Thật vô dụng. Hiện tại quăng ả vào vực sâu U Minh, động tác nhanh nhẹn một chút, đừng làm cho ta gặp lại ả.”

—— đó lại là giọng của Lê Thiên Thường.

Cái giọng tràn đầy sát ý kia, còn có băng lạnh, “Kết quả của việc đắc tội ta, chỉ có sống không bằng chết.”