Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 77: Nàng là của đệ






“Ca nếu muốn ngăn trở, có thể thử xem.” Lam Tranh giương môi mỏng lên, câu dẫn ra một tia cười lạnh, châm chọc: “Nếu thua, liền vĩnh viễn không được xuất hiện ở trước mặt nữ nhân của đệ.”

Một tiếng ‘nữ nhân của đệ’, làm cho sắc mặt Trường Minh trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú cũng cứng ngắc: “Lam Tranh, đệ làm sao quản người khác được? Tự thân đệ đã khó bảo toàn.”

Lam Tranh lại cười nhạt: “Chưa chắc.”

Toàn Cơ lập tức nghe thấy được, bầu không khí trong phòng cơ hồ sắp nổ tung, nàng vội vã nói: “Các người vì sao vừa thấy mặt đã cãi nhau?!

“Toàn Cơ, muội là tân nương đợi gã, càng không thể hồ nháo như vậy.” Trường Minh rời ánh mắt Lam Tranh, nhìn về phía nàng: “Muội lén xông vào tẩm cung của ta, kẻ gián điệp còn chưa rõ chân tường, đệ có biết sẽ có bao nhiêu tai họa không?”

Toàn Cơ bĩu môi, nói: “Muội biết!”

Cho dù thái độ vẫn kiêu ngạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra được Toàn Cơ có chút sợ ca ca này. Nàng vốn cũng hơi hối hận đối với việc mình quá xúc động chạy tới nói cho Lam Tranh chuyện Vực sâu U Minh, đó là nàng xem thường sức nặng của Khuynh Anh ở trong lòng Lam Tranh——

Nàng cũng lo lắng cho Khuynh Anh, nhưng lại không mất đi lý trí giống như Lam Tranh.

Vốn là chỉ nghĩ muốn thương lượng một chút khả năng nơi Khuynh Anh xuất hiện, lại không nghĩ rằng hắn đã hoàn toàn nghe không lời của nàng.

“Ca, ca cũng nên biết Lam Tranh lo lắng cho Khuynh Anh, ca có biết tung tích của nàng không?” Toàn Cơ nói: “Nếu như ca chịu nói uội biết, muội cũng không đến mức lén chạy vào tẩm cung của ca.”

“Nàng đã không ở thần giới, về tội của nàng, trưởng lão cùng phụ hoàng sẽ đích thân định ra, vì thế, không cần lại đi tìm nàng.”

“Tội?!” Toàn Cơ nhíu mày: “Đến ca cũng tin đây là nàng làm?!”

“Toàn Cơ, muội cần phải trở về.” Trường Minh không muốn tiếp tục cái đề tài này.

“Dù sao muội đã tới, ở lâu hơn sẽ cũng không có gì khác nhau, hơn nữa, dù cho ca nhốt muội tại cung Toàn Cơ, muội cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.” Toàn Cơ nhún nhún vai, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu như muội đi, các người đánh nhau mới thật phiền phức, muội cũng không muốn tòa cung điện này biến thành phế tích, muội thật thích…”

“Toàn Cơ.” Trường Minh nhíu mày: “Trở về.”

“Không! Khuynh Anh là đồ đệ của muội, muội chịu không nổi để nàng bị ủy khuất.” Toàn Cơ nói thẳng: “Nàng nếu không có ở thần giới, vậy thì ở Tu La giới? Hay là… Vực sâu U Minh?!!!”

Trường Minh trợn mắt, đồng tử lập tức trở nên đen kịt, chỉ là ánh mắt của hắn không ở trên người Toàn Cơ, mà là nhìn về phía Lam Tranh đã yên tĩnh hồi lâu ở phía sau Toàn Cơ.

Lam Tranh không hề động, có thể nói, từ khi Trường Minh cùng Toàn Cơ bắt đầu nói chuyện, hắn liền không có nói một câu, cũng không có một động tác.

Hắn tĩnh lặng tựa ở trên ghế, tóc vàng phủ trên bả vai.

“Tiểu Tranh?” Toàn Cơ cũng ngây ra.

Đúng lúc này, Trường Minh bước đi lên, chỉ giữa vừa đụng sợi tóc màu vàng chói mắt kia, cả người Lam Tranh bắt đầu trở thành mờ nhạt, cuối cùng biến thành vô số bột phấn trong suốt, sau đó biến mất.

Cuối cùng, một hình nhân giấy bay xuống trên mặt đất.

—— đây chỉ là một hình nhân thế thân!!

Người trong phòng đều kinh hãi.

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Lam Tranh đã rời khỏi!!!

Trường Minh liền xoay người đẩy cửa đuổi theo.

Toàn Cơ cũng lập tức đuổi kịp, hai người không hẹn mà cùng hướng đến một phương hướng —— Vực sâu U Minh!!

“Ca, ca nói uội biết, có phải Khuynh Anh thực sự ở nơi đó hay không?” Toàn Cơ trầm mặt, nói tiếp: “Có phải ca cũng chuẩn bị, thừa lúc mọi người đều không để ý, một mình đi cứu nàng trở về? Bởi vì trên người nàng có bóng dáng Yên Tự?”

Trường Minh nhất thời cứng đờ, cánh môi hơi mỏng mím chặt hơn, con ngươi đen kịt càng sâu.

Trường Minh không nói thêm gì nữa, thân ảnh của hắn tiến vào mây mù, sau đó tìm kiếm bóng dáng của Lam Tranh.

Tất cả đều là đen tối.

“Các người đang tìm đệ?” Đột nhiên, một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên cách đó không xa.

Toàn Cơ cùng Trường Minh đồng thời sửng sốt, nhìn sang.

Chỉ thấy Lam Tranh đứng ở dưới ở vô số cành cây lim màu đen, da thịt tái nhợt như tuyết như băng.

“Không phải là muốn ngăn đệ đi?” Lam Tranh đột nhiên cười yêu dị: “Trường Minh, ca không cách nào ngăn trở.”

“Sao đệ tùy hứng nha vậy?!” Trường Minh nắm chặt bàn tay: “Phụ hoàng căn bản không phải muốn trừng phạt đệ, ngài chỉ là vì bảo vệ đệ không bị lời đồn đại gây tổn thương, chờ Toàn Cơ xuất giá, đễ cũng sẽ được vô tội thả ra…”

“Không, đã đủ rồi.” Lam Tranh khẽ cười nói: “Đệ không cần vài thứ kia.”

“Cô gái người phàm căn bản không ở nơi đó, nàng là người của tộc Tu La, ta điều tra Vực sâu U Minh cũng chỉ là vì điều tra rõ hướng đi của kẻ xâm lăng, thu thập cây lim đen cũng chỉ là vì tìm kiếm hơi thở của bọn họ…”

“Ca, đệ không phải ca.” Hắn giương ngón tay, phóng một ngọn lửa đỏ vào cây lim đen: “Ca cần kế thừa hoàng vị, ca là thần đế phương đông đời sau được vạn chúng kính ngưỡng, ca cần lấy một cô gái xứng đôi với ca, mà đệ không cần, vì thế, ca không nên tranh với đệ, ca tranh không được.”

“Đệ muốn làm gì?!” Toàn Cơ đột nhiên chạy tới: “Chờ một chút! Lam Tranh!! Thân thể của đệ chưa có khôi phục!!”

Từ lòng bàn tay Trường Minh trong nháy mắt phóng ra một luồng sáng, bầu trời chợt nổi mưa, cuộn trào mãnh liệt dập tắt ngọn lửa!!

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Lam Tranh đã tạo đường dẫn thành công, một khi bắt đầu, sẽ không cách nào ngăn cản được!! Trường Minh vọt tới, lại bị dội ngược trở về!

Hắn bình tĩnh nhìn em trai, một đôi con ngươi đen cơ hồ sắp chảy máu.

“Ca, nàng không phải Yên Tự, nàng là Khuynh Anh.”

Ánh sáng sáng lạn nổ tung, Lam Tranh vung khóe miệng lên, tà tứ cùng quyết tuyệt: “Nàng là của đệ.”