Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 97: Ta tất lấy






“Ngươi đi? Vậy Tiểu Tranh chẳng phải là vĩnh viễn không về sao?” Toàn Cơ lạnh lùng cười nhạo.

Thần tộc xung quanh nổi gân đen đầy đầu, vị công chúa điện hạ này vĩnh viễn không nhìn xem hoàn cảnh, vĩnh viễn không thể ngăn miệng kịp, thần đế phương bắc ngay bên cạnh nàng, nàng cũng không cho chút mặt mũi nào, đến thần đế cùng thần hậu cũng bắt đầu đau đầu.

Lê Thiên Tuế vẫn cười, vẻ mặt thật là tốt tính tình: “Toàn nhi, năng lực của Thiên Thường không tệ, muội ấy thân là công chúa bắc quốc, cũng có thể làm ra một ít sự tình phù hợp thân phận, nếu muội ấy tìm không được tam điện hạ mang về, vậy liền ở lại đáy vực sâu làm với bạn điện hạ là được.”

Lời này vừa nói ra, xung quanh ồ lên.

Sắc mặt Lê Thiên Thường sớm đã trắng bệch, ả mở to đôi mắt đẫm mù sương nhìn Lê Thiên Tuế, vẻ mặt ủy khuất, nhưng lại không dám nhiều lời nửa câu, lòng bàn tay nắm tử chặt, đến môi cũng run rẩy.

“Chuyến đi này quá nguy hiểm, công chúa lá ngọc cành vàng, sợ không ổn, thần đô Phương Bắc đã dâng ra lễ quý trọng như thế, lại sao có thể lại để cho công chúa điện hạ rơi vào nguy hiểm?” Thần đế thoáng trầm tư, chậm rãi mở miệng, “Thần tướng thiên lôi, đại tướng quân địa hỏa, hai người bọn ngươi tức khắc chuẩn bị, ban tặng thần khiên, quy nguyên kim đan, chính ngọ ngày mai, mở Vực sâu U Minh, cứu tam hoàng tử Lam Tranh.”

Hai người lập tức đi tới, quỳ xuống đất cúi đầu.

Nhưng vào lúc này, Trường Minh đột nhiên đi ra, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng cúi đầu: “Phụ hoàng, hai vị tướng quân đóng ở cửa thần giới phương đông, nơi này há có thể không người? Lam Tranh là huyết mạch hoàng thất, không thể bỏ mặc, nhi thần nguyện ý đi vào Vực sâu U Minh, mang đệ ấy bình an trở về.”

“Thái tử sao lại mạo hiểm? Vạn vạn không thể!” Một vị trưởng lão lập tức nghiêm giọng nói.

“Thái tử ngay cả đệ đệ mình cũng không thể cứu, thì làm sao có năng lực leo lên điện Trường Sinh?” Trường Minh tỏa ra khí thể vương giả, đại điện vì vậy mà khiếp sợ, chỉ có thần đế chậm rãi cong khóe miệng, như vui mừng, khoát tay áo: “Cứ như vậy đi.”

Mấy trưởng lão lập tức cúi đầu nghị luận.

“Nếu mất đi người kế thừa, thành phương Đông cũng sẽ không có tương lai.” Một vị đứng dậy.

Ý trong lời nói rất rõ ràng, thành phương Đông đã mất đi Lam Tranh, không thể mất đi Trường Minh nữa.

“Sao lại không có người thừa kế?” Trường Minh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào hướng Toàn Cơ, lại chăm chú nhìn kia nam tử bên cạnh —— Lê Thiên Tuế: “Ta nếu không về, Toàn Cơ sẽ nhận ngôi vị thái tử, nàng là nữ thần, đủ để quân lâm thiên hạ, nàng tính tình cương liệt, lại không thiếu trầm ổn, hành vi cử chỉ cho dù làm càn, lại vẫn không vượt quá giới hạn, nàng so với bất kỳ người nào đều ưu tú hơn, chỉ là lặng lẽ che giấu.” Dừng một chút, hắn tiếp tục: “Bất quá, phải mạo phạm bệ hạ phương bắc, nếu Toàn Cơ kế vị, hôn sự hai nước chỉ có thể dừng.”

Lê Thiên Tuế hơi nheo mắt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại nhàn nhạt cười: “Toàn Cơ, ta tất lấy.”

Ta tất lấy.

Nhẹ nhàng ba chữ, lại khiến sau này quấn quýt trằn trọc mấy trăm năm.

Không người nào có thể đoán được kết cục, cũng như không người nào có thể thấu hiểu được nhân tâm.





Hội nghị trên đại điện cuối cùng đã tan.

Không ai có thể ngăn cản Trường Minh. Nhưng làm cho người ta không tưởng được chính là, Lê Thiên Thường lại đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói mình nguyện ý đi vào Vực sâu U Minh, mình đại diện cho thần đô Phương Bắc, đem Điện hạ Lam Tranh an toàn trở về làm sính lễ cho tỷ tỷ Toàn Cơ, nhất định không làm nhục sứ mệnh.

Rời điện, Toàn Cơ thật vất vả mới bỏ rơi được nam nhân dính chặt lấy nàng kia, đi cạnh Trường Minh, nhưng chỉ cười lạnh, “Tiện nhân kia chỉ là muốn thừa cơ đi cùng ca ca, chủ ý trong lòng ả có ai không rõ chứ.”

Trường Minh than nhẹ: “Toàn Cơ, trong lòng hiểu rõ, hà tất nói ra.”

Toàn Cơ vừa cười, ôm cánh tay của ca ca mình như hồi bé, nói: “Lê Thiên Tuế đáng ghét cực kỳ, trong lúc nhất thời ta tìm không ra biện pháp đối phó hắn. Hắn rất giảo hoạt, vô tình hay cố ý lấy việc thông gia hai nước kiềm chế ta, ta nhất định tìm ra nhược điểm của hắn.”

Trường Minh xoa xoa tóc của nàng, “… Toàn Cơ, hắn sắp là phu quân của muội.”

“Phu quân?!” Toàn Cơ lại cười lạnh: “Trên người ta không hề có ưu điểm đáng nói, nhưng hắn vì sao làm ra bộ dáng thích ta như vậy, giả vờ y như muội muội của hắn, khiến người buồn nôn, hơn nữa, hắn tới thật là đúng lúc, ta cảm thấy, chuyện này chắc chắn có bí mật không thể cho người ngoài biết.”

Trường Minh rũ mắt xuống, chậm rãi cầm tay Toàn Cơ, nói: “Toàn Cơ, muội thông minh từ nhỏ không ai bằng, nhưng muội phải học cách che dấu như thế nào… Ta đi chuyến này, Thần đô Phương Đông liền giao uội, ai nên đề phòng, ai nên dựa vào, chắc hẳn trong lòng của muội đã rất rõ ràng…”

Toàn Cơ cầm tay Trường Minh, nói: “Ca ca, thần đô này giao cho ta, ca không cần lo lắng, Toàn Cơ ta dù có chết, cũng sẽ bảo vệ thành đô của mình, cứu Lam Tranh ra, trở lại thần đô, nhất định bình an không việc gì, chỉ là, còn có…”

Còn có Khuynh Anh.

Hoặc là một tia tồn tại cuối cùng của Yên Tự bám vào trên người nàng.

Toàn Cơ nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc hóa thành mấy chữ kiên định, “Ca ca, ta chờ ca trở về.”