Editor: zjtya_nguyen
*
Tạ Chấp Châu vốn đáp ứng lời mời của đối tác đến để trải nghiệm hợp tác một nhà hàng thí điểm, thuận tiện mang theo đám phú nhị đại kén ăn này tới phê bình, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Mạnh Thành Duyệt.
Anh nhìn chằm chằm nam nhân trong phòng, một ngọn lửa không tên bùng lên.
Mạnh Thành Duyệt nhìn phía Tạ Chấp Châu. Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng áo sơ mi không có cà vạt, cúc trên cùng cài lỏng, áo khoác treo trên cánh tay, tư thái tùy ý, không giấu được vẻ tự phụ.
Giống trang phục anh mặc khi đi họp cùng bác Tạ, nhưng anh vì gì mà đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đến khi nam nhân bên cạnh đứng lên, mỉm cười cùng anh chào hỏi, Mạnh Thành Duyệt mới biết Tạ Chấp Châu cùng Thẩm Diễm Lễ quen biết.
Tạ Chấp Châu đột nhiên nhìn qua, đối diện tầm mắt cô, khóe miệng nhấc lên, chỉ một giây liền buông xuống. Hai tay đút túi, nhấc chân đi vào.
Thẩm Diễm Lễ làm động tác, trợ lý hiểu ý, phục vụ lập tức thêm mấy cái ghế.
Tạ Chấp Châu ném áo khoác cho phục vụ, kéo ghế ra ngồi xuống, vắt chéo hai chân, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, thản nhiên tự đắc. Anh quay đầu cười nói: "Tiến vào ngồi, cùng Thẩm tổng khách khí cái gì."
Mấy người sững sờ ở cửa mới dám đi vào.
Mạnh Thành Duyệt rõ ràng cảm giác được bọn họ đều trộm nhìn về phía chính mình, có chút khó hiểu.
Tạ Chấp Châu ngồi xuống cạnh cô, nhưng ngoại trừ lúc ở cửa anh nhìn cô một lần, sau khi ngồi xuống liền không thèm nhìn cô một lần nào.
Phát hiện cô đang nhìn anh, khóe miệng anh cong lên thành vòng cung, ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ gõ có tiết tấu trên chén trà
Kia là ly cô đã uống qua.
Cô đột nhiên nhớ tới các nữ sinh đánh giá anh. Nhìn như này, thời điểm Tạ Chấp Châu không nói lời nào, thật sự tự phụ cao lãnh, khó có thể tiếp cận.
"Tạ thiếu gia thích trà gì?" Thẩm Diễm Lễ hỏi.
Tạ Chấp Châu nhếch mí mắt, mí mắt mỏng như lưỡi dao băng: "Hỏa khí mạnh, uống loại nào?"
Mạnh Thành Duyệt: "......."
"Trà lạnh nhất Lâm thành hạ hỏa."Thẩm Diễm Lễ mặt không đổi sắc phân phó người thêm một ấm trà, hỏi: "Các vị hôm nay trải nghiệm thế nào?"
Mấy phú nhị đại ngày thường hủy diệt trời đất, ở trước mặt Tạ Chấp Châu ngoan ngoãn giống mèo con, giờ phút này thấy ánh mắt anh lạnh lẽo, không ai dám tỏ thái độ.
Tạ Chấp Châu: "Không tệ."
Những người khác lập tức phụ họa: "Không tệ, cũng chỉ ở mức trung bình thôi."
Thẩm Diễm Lễ lãnh đạm cười nói: "Xem ra chúng tôi phục vụ không chu toàn. Tạ thiếu gia nếu có ý kiến gì, có thể đề xuất để chúng tôi cải thiện."
Tạ Chấp Châu nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Thành Duyệt.
Trên bàn sự chú ý vốn đều tập trung ở trên người anh, khi anh làm động tác này, giống như bị phóng đại dưới kính lúp vô số lần, tầm mắt mọi người đều chuyển tới trên người cô, Mạnh Thành Duyệt nháy mắt có cảm giác không chỗ nào che giấu được.
Tuy rằng, cô dường như cũng không có gì để che giấu.
Biểu tình Thẩm Diễm Lễ nhìn qua không hề có vẻ ngạc nhiên khi hai người biết nhau, có thể là xuất phát từ lễ phép, hỏi: "Hai người quen biết?"
Tạ Chấp Châu chuyển chén trà, ánh mắt lại cứ dừng trên mặt cô, ngữ khí nghiềm ngẫm: "Đâu chỉ là quen biết, tôi cùng cô ấy 3 tuổi đã ngủ cùng nhau."
"Phốc ---" Trần Minh Huyễn không nhịn nổi, bị sặc đến ho khan vài tiếng.
Những người khác thập phần thuần thục trợ uy cho Tạ thiếu gia: "Chà, không ai trong vòng biết Duyệt Duyệt là con dâu nuôi từ bé."
Thẩm Diễm Lễ nhìn về phía Mạnh Thành Duyệt, vẫn là tươi cười ưu nhã, như là muốn xác nhận, lại như là cố tình trả lời Tạ Chấp Châu: "Con dâu nuôi từ bé?"
"Đúng, Duyệt Duyệt đã theo bên người anh Châu từ khi còn nhỏ, học khiêu vũ học thanh nhạc, có thể nói là cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông! Đây chẳng phải rèn luyện con dâu sao."
Anh em đồng lòng, trước xử lý địch ngoại lai, rồi đóng cửa cạnh tranh công bằng, Trần Minh Huyễn cũng phụ họa nói: "Xác thật, bằng không Duyệt Duyệt đã sớm về nhà cùng tôi."
Tạ Chấp Châu không nói chuyện, nhìn qua có vẻ giống kịch Thái tử điện hạ mặc kệ thủ hạ có ý tứ với ngoại địch.
Mạnh Thành Duyệt một đầu hắc tuyến.
Mấy thiếu gia này hợp mưu giúp đại thiếu gia chơi cái gì.
Phục vụ đưa trà hoa tới.
Thẩm Diễm Lễ vì Tạ Chấp Châu cầm một chén trà, giúp anh châm trà.
"Tạ thiếu gia cảm thấy hương vị thế nào?"
Tạ Chấp Châu cúi đầu nhấp trà: "Tôi rất thích trà nơi này, nhưng mà ---" anh cười liếc Mạnh Thành Duyệt bên cạnh: "Tôi là người có tật xấu, không thích ai chạm vào chén trà của tôi. Thẩm tiên sinh, về sau hãy cải thiện."
Ngữ khí anh lạnh lùng, đối chọi gay gắt quá rõ ràng, trong phòng nháy mắt an tĩnh đến mức rơi kim cũng có thể nghe thấy.
Lo lắng không ai tiếp lời anh, tý nữa về nhà lại phát tính đại thiếu gia, Mạnh Thành Duyệt là người đầu tiên tán thành: "Đúng, tôi cũng không thích."
Tạ Chấp Châu: "..........?"
Những người khác: "........."
Tạ Chấp Châu rõ ràng cảnh cáo Thẩm Diễm Lễ không được chạm vào cô, cô gái này lại thực sự dám cho rằng anh đang nói chén trà.
Thẩm Diễm Lễ cười nói: "Có chút thói quen, nhất thời khó có thể thay đổi, Tạ thiếu gia thứ lỗi."
Tạ Chấp Châu cong cong khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng, thái độ cường thế: "Tôi đây nếu muốn Thẩm tổng thay đổi thì sao?"
Thiếu niên trước mặt tuy rằng trẻ tuổi, nhưng không nên khinh thường. Mỗi thương hiệu của Tạ thị đều là những ngành sản xuất dẫn đầu, trải qua nhiều năm nâng cao danh tiếng, hiện giờ đã có người tiêu dùng khổng lồ. Tạ lão tập trung bồi dưỡng cháu trai út này, trình độ yêu thương vượt xa những người khác, Tạ Chấp Châu rất có khả năng chính là người thừa kế tập đoàn Tạ thị đời tiếp theo.
Tuy rằng Thẩm gia ở Lâm thành nổi tiếng số một, nhưng nếu muốn khai thác thị trường ở Bắc thành, không có tòa núi lớn Tạ gia này cơ hồ không có khả năng thực hiện.
Thẩm Diễm Lễ cười cười, tầm mắt ở trên người Mạnh Thành Duyệt dừng hai giây, một câu hai nghĩa nói: "Tạ thiếu gia không phải loại người làm khó người khác."
Tạ Chấp Châu cười nhạo một tiếng, giây sau thu liễm nụ cười, ánh mắt sắc bén: "Nếu, tôi chính là loại người này thì sao."
Không khí bỗng chốc trở nên áp lực, chiến hỏa chạm vào là nổ ngay.
Nếu ánh mắt có thể giết người, thì hai người này đã chém vài đao trên người đối phương.
Mạnh Thành Duyệt xem đến lưng rét lạnh.
Đây là gây sự rồi.
Nhiều người ở đây như vậy, cô cũng không tiện hỏi lại ảnh chụp của Thẩm phu nhân. Lo lắng Tạ Chấp Châu xung đột với người ta, Mạnh Thành Duyệt chậm rãi đứng lên: "Thiếu gia, chúng ta cần phải trở về." Nói xong, cô quay đầu khách khí mà nói với Thẩm Diễm Lễ: "Thẩm tiên sinh, chúng tôi đi trước đây."
Cô nói là chúng tôi.
Sắc mặt Tạ Chấp Châu hơi dịu đi, nhưng anh ngồi không nhúc nhích.
Mạnh Thành Duyệt lấy áo khoác của anh từ trong tay phục vụ: "Thiếu gia, về nhà."
Ánh mắt Tạ Chấp Châu lạnh lùng dừng trên người Thẩm Diễm Lễ, sau đó nheo lại, hơi nghiêng người, theo động tác của Mạnh Thành Duyệt, đút tay vào ống tay áo, mặc áo khoác vào.
Mạnh Thành Duyệt: "........"
Chỉ là đưa áo khoác cho anh, nhưng anh lại làm ra vẻ là cô thân mật giúp anh mặc áo.
*
Trên đường về nhà, Tạ Chấp Châu lười biếng dựa vào ghế, thu liễm lạnh lùng, lại khôi phục dáng vẻ lười nhác.
Tính đại thiếu gia tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng nếu vận khí không tốt, chờ về đến nhà anh sẽ tìm cô tính sổ.
Mạnh Thành Duyệt im lặng, lỗ tai vẫn luôn nghe động tĩnh ở hàng ghế phía sau.
Tạ Chấp Châu nghe điện thoại.
Người này thường ngày dáng vẻ không quan tâm nhưng liên quan đến công việc lại rất nghiêm túc. Tạ Chấp Châu từng nói: "Chỉ khi đủ mạnh, mới có thể bảo vệ người bên cạnh." Năm ấy anh mới mười ba tuổi.
Dã tâm anh rất lớn, không hề tiếc tiền mua biệt thự cao cấp, bởi vì anh muốn nhiều hơn thế, Mạnh Thành Duyệt biết rõ.
Anh nói với mọi người về việc hợp tác với Thẩm Diễm Lễ. Mạnh Thành Duyệt còn tưởng rằng thái độ vừa rồi là bởi vì có thù oán với Thẩm Diễm Lễ, lúc này mới phát hiện ra hai người họ là quan hệ hợp tác.
"Tôi có thích hay không các người không cần quan tâm, hạnh mục có thể kiếm tiền là được." Giọng nói bình tĩnh của Tạ Chấp Châu ở hàng ghế sau vang lên, "Không có thù oán gì, chính là nhìn anh ta không vừa mắt."
Mạnh Thành Duyệt "........"
Lúc sau Tạ Chấp Châu đều bàn chuyện công việc, Mạnh Thành Duyệt không cố tình nghe nữa.
Trên đời người lớn lên giống nhau rất nhiều, nhưng cô có thể giống đến mức làm Thẩm Diễm Lễ mất bình tĩnh, có nghĩa là cô cùng Thẩm phu nhân phải rất giống nhau.
Cô mở trang tìm kiếm, nhập tên Thẩm Diễm Lễ vào, sau đó ấn vào mục bố mẹ.
Bách khoa toàn thư viết Thẩm Lương Tung cùng vợ có một người con trai.
Không có con gái.
Tâm tình Mạnh Thành Duyệt nhất thời phức tạp, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. Lại không hiểu sao hơi có chút thất vọng.
*
Hai ngày sau, Mạnh Thành Duyệt không có chủ động liên hệ Thẩm Diễm Lễ. Còn việc cô lớn lên giống Thẩm phu nhân dường như chỉ là việc trùng hợp.
Giữa trưa ở nhà ăn, Ngô Mạn Mạn nói cho cô biết, sự việc trên diễn đàn, là Tạ Chấp Châu giúp cô.
Trên đời nào có nhiều người tốt không biết tên như vậy, chỉ là có người không muốn thừa nhận.
Đáy lòng Mạnh Thành Duyệt dâng lên một cảm giác khác lạ, rất ấm áp, còn có chút cảm xúc không biết tên, hình tượng Tạ Chấp Châu bá đạo cuồng vọng bị mờ đi, trở nên đáng yêu hơn.
"Tạ Chấp Châu đối với cô thật là tốt." Ngô Mạn Mạn đùa: "Hai người không phải đang yêu đương đấy chứ?"
Mạnh Thành Duyệt: "Không có." Anh sẽ có một vị hôn thê môn đăng hộ đối.
"Thật đáng tiếc."
Mạnh Thành Duyệt nghĩ, ngẩng đầu: "Từ từ, hỏi cậu một vấn đề."
Hiếm khi cô chủ động tìm mình nói chuyện, Ngô Mạn Mạn ngồi thẳng: "Hỏi đi."
Mạnh Thành Duyệt: "Nếu, một gia đình vốn có hai người con, nhưng bách khoa toàn thư chỉ ghi có một thì lý do là gì?"
Ngô Mạn Mạn: "Bách khoa toàn thư không có thẩm quyền, ai cũng có thể sửa, nói không chừng là người thân người ta không còn nữa, nhìn đau lòng cho nên lừa mình dối người xóa đi."
Mạnh Thành Duyệt xem ngày chỉnh sửa.
Vừa mới hôm qua.
........
Sau khi tan học Mạnh Thành Duyệt gọi điện thoại cho Thẩm Diễm Lễ, đồng ý làm hướng dẫn du lịch.
Không biết vì cái gì, cô đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, Thẩm Diễm Lễ nhất định biết cái gì đó về thân thế của cô, chỉ là không muốn nói.
Anh vẫn luôn vô tình cố ý thử cô, cảm giác này giống như anh ở chỗ sáng, cô ở chỗ tối.
Cô không muốn quá bị động.
*
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, Mạnh Thành Duyệt thay đồ thể thao, đeo ba lô, chuẩn bị đi gặp Thẩm Diễm Lễ.
Vừa lúc mở cửa ra đối diện với Tạ Chấp Châu mặc quần áo ở nhà đi ra. Tóc anh mềm, tóc mái lộn xộn, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, đường nét nhẹ nhàng vô hại, nhìn giống cún con.
Sau việc giúp cô làm sáng tỏ trên diễn đàn, cô vốn dĩ muốn trực tiếp nói cảm ơn với anh, tối hôm qua cả đêm nghiên cứu làm hướng dẫn du lịch nên chưa kịp nói.
"Thiếu gia."
Tạ Chấp Châu chầm chậm nhấc mí mắt, âm thanh mang theo giọng mũi chưa tỉnh ngủ: "Nói."
Mạnh Thành Duyệt khóe miệng cong lên, lộ ra tươi cười: "Việc kia, cảm ơn anh."
Tạ Chấp Châu chợt giật mình.
Không phải bởi vì cô biết chuyện anh ra tay giúp, mà bởi vì nụ cười trên mặt cô.
Mặt cô gái thả lỏng, giống như tuyết đầu mùa tan chảy, dường như tuyết mai thanh lãnh nhẹ nhàng, thanh tú cao quý, cảnh vật xung quanh đều bị mờ đi.
Tạ Chấp Châu thất thần nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Thành Duyệt cho rằng anh chưa tỉnh ngủ, mím môi, xoay người định đi.
Thanh âm thản nhiên phía sau vang lên: "Cây vạn tuế ra hoa?"
"........."
Anh mới là cây vạn tuế.
"Như vậy thật tốt, cái mặt thường ngày, xấu muốn chết."
Cô cười nói cô xấu, mặt cô cũng nói xấu.
Như nào cũng đều là xấu, thẩm mỹ Tạ thiếu gia đã đạt đến đỉnh cao, nhìn ai cũng đều xấu đi.
"Ồ." Mạnh Thành Duyệt thu lại biểu cảm.
Gương mặt bị nhéo, đỉnh đầu vang lên giọng nói đại ma đầu: "Cười đi, sao lại không cười nữa?"
"Xấu." Cô xụ mặt
Tạ Chấp Châu thấy không thú vị, buông mặt cô ra, lại bắt đầu nghịch cái ba lô, lười biếng hỏi: "Đi đâu?"
"Đi ra ngoài." Cô bình tĩnh nói
Tạ Chấp Châu cười giận: "Tôi hỏi cô đi đâu?"
"Bên ngoài."
"Mạnh Thành Duyệt cô có bản lĩnh rồi đúng không? Đến tôi cũng dám lừa gạt?"
"Không dám."
Tạ Chấp Châu bị chọc tức: "Dở tính tình với tôi? Được, thích chỗ nào thì cút nhanh đi."
Mạnh Thành Duyệt không quay đầu lại đi luôn.
Tạ Chấp Châu: "........" Người phiền này thật có bản lĩnh.
Chú Vương lái xe đến cửa đại viện.
Hôm nay Tạ Chấp Châu không đi xe, lần này đặc biệt đón Mạnh Thành Duyệt.
Sau khi đưa cô đến nơi, ông nhận được điện thoại của Tạ Chấp Châu. Chú Vương báo cáo đúng sự thật khu ngắm cảnh Mạnh Thành Duyệt đến, đã gặp người nào.
Nghe thấy ba chữ Thẩm Diễm Lễ, sắc mặt Tạ Chấp Châu trầm xuống: Trai đơn gái chiếc, suốt ngày đi chơi với nhau ra cái gì?
Anh cười lạnh một tiếng, liên quan gì đến anh.
Tạm dừng hai giây.
Anh cầm chìa khóa xe, lái xe thẳng đến khu ngắm cảnh.