Công Tước Và Em

Chương 20




Cuộc hôn nhân mùa này có vẻ như trở nên xấu đi. Nữ Công tước Hastings (trước kia là Quý cô Daphne Bridgerton) quay trở lại London gần hai tháng trước, và Tác giả đây không thấy người chồng mới của cô, Ngài Công tước, dù chỉ là một cọng tóc.

Tin đồn rằng Ngài ấy không ở Clyvedon, nơi cặp đôi hạnh phúc tận hưởng tuần trăng mật. Thật ra, Tác giả đây không thể tìm được bất cứ ai tự nhận là biết chỗ ở hiện nay của Ngài. (Nếu vợ Ngài có biết, cô ấy cũng không nói ra, và hơn nữa, không ai có cơ hội để hỏi, khi cô tránh xa tất cả khách khứa, ngoại trừ gia đình rộng lớn mênh mông của cô.)

Dĩ nhiên, nhiệm vụ và bổn phận thực tại của Tác giả là nghiên cứu nguồn gốc của sự rạn nứt này, nhưng dù có bị ai ngăn cản, Tác giả đây phải thú nhận một điều. Họ trông có vẻ rất yêu nhau.

Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 2 tháng Tám năm 1813.

Chuyến đi mất hai ngày, đó là hai ngày dài hơn những gì Simnon muốn để có thể ở một mình với những suy nghĩ của anh. Anh mang theo vài cuốn sách để đọc, hy vọng giữ anh xao lãng trong suốt cuộc hành trình nhạt nhẽo, nhưng bất cứ khi nào anh xoay sở mở một cuốn ra, nó đều được gấp lại chưa đọc trong lòng anh.

Thật khó để giữ tâm trí anh ra khỏi Daphne.

Thật khó hơn để giữ tâm trí anh ra khỏi viễn cảnh của cương vị làm cha.

Khi đến London, anh chỉ dẫn cho người xà ích đưa anh thẳng đến Ngôi nhà Bridgerton. Anh mệt lử sau cuộc hành trình, và dĩ nhiên không thể có cơ hội thay trang phục, nhưng anh không làm gì hơn trong suốt hai ngày nay ngoài việc diễn tập sự đương đầu với Daphne – nó nghe có vẻ ngốc nghếch khi hoãn lại cuộc gặp gỡ này như anh phải nên làm thế.

Tuy nhiên, khi được cho vào Ngôi nhà Bridgerton, anh khám phá ra Daphne không ở đấy.

"Ngươi có ý gì," Simon hỏi bằng giọng chết chóc, đặc biệt kệ xác lão quản gia chẳng làm gì liên quan đến cơn giận dữ của anh, "nữ Công tước không có đây?"

Viên quản gia đón nhận chất giọng giết người của anh, và cong môi trên lên, cất cao giọng. "Ý tôi là, thưa Đức ngài" – câu này không hề được nói với vẻ đặc biệt lịch sự – "cô ấy không sống ở đây."

"Ta có một bức thư từ vợ ta–" Simon thọc mạnh tay vào túi, nhưng – chết tiệt nó – không kiếm được lá thư. "À, ta có một bức thư từ vợ ta để ở nơi nào đó." Anh gầm gừ. "Và nó nói cụ thể là cô ấy đã tự chuyển đến London."

"Và cô ấy đã chuyển về, thưa Ngài."

"Vậy cô ấy đang ở cái nơi ôn dịch nào?" Anh nghiến răng.

Viên quản gia chỉ đơn thuần nhướng một bên mày. "Tại Ngôi nhà Hastings, thưa Ngài."

Simon ngậm họng lại. Thật là nhục nhã hơn nhiều khi bị chơi khăm bởi một tên quản gia.

"Sau cùng thì," lão quản gia tiếp, rõ ràng hài lòng với bản thân lão hiện tại, "cô ấy đã cưới ngài, phải không?"

Simon trừng trừng lườm lão ta. "Ngươi chắc hẳn hoàn toàn bảo đảm vị trí của mình."

"Chắc chắn thế."

Simon gật đầu ngắn gọn với lão (vì anh không thể tự cám ơn người đàn ông ấy) và hiên ngang bước đi, cảm thấy giống một thằng ngu hết sức. Tất nhiên Daphne phải đến Ngôi nhà Hastings. Cuối cùng thì, cô đã không bỏ anh; cô chỉ muốn ở gần gia đình.

Nếu anh có thể tự đá chính bản thân trên đường quay trở lại xe ngựa, anh đã làm thế.

Tuy nhiên, anh tự đá thầm chính mình. Anh sống ở bên kia Quảng trường Grosvennor cách khỏi gia đình Bridgerton. Anh có thể chỉ đi đến đó trong nửa giờ.

Dù vậy, thời gian, đã chứng tỏ đặc biệt không hợp tác, vì khi anh giật mạnh mở tung cánh cửa Ngôi nhà Hastings và hầm hập xông vào Đại sảnh, anh khám phá ra vợ anh không có nhà.

"Bà ấy đang cưỡi ngựa." Jeffries nói.

Simon chòng chọc nhìn tên quản gia của anh hoàn toàn không tin được. "Cô ấy đang cưỡi ngựa?" Anh lặp lại.

"Vâng, thưa Ngài." Jeffries trả lời. "Cưỡi ngựa. Trên lưng một con ngựa hẳn hoi."

Simon tự hỏi thật là một hình phạt thích hợp cho việc bóp cổ tên quản gia. "Cô ấy," anh cấm cẳng, "đi đâu?"

"Hyde Park, tôi tin là thế."

Máu Simon bắt đầu chảy rần rật, và hơi thở anh trở nên đứt quãng. Cưỡi ngựa? Chết toi nó, cô có mất trí không? Vì Chúa, cô đang có thai. Thậm chí ngay cả anh cũng biết phụ nữ có mang không được phép cưỡi ngựa.

"Thắng yên ngựa cho ta." Simon yêu cầu. "Ngay lập tức."

"Bất kỳ con ngựa nào ạ?" Jeffries hỏi.

"Con nhanh nhất." Simon quát lại. "Và làm ngay đi. Hay tốt hơn, ta sẽ làm nó." Với những lời đó, anh quay gót và bước ra khỏi nhà.

Nhưng trên nửa đường tới chuồng ngựa, cơn hoảng loạn của anh tăng tốc di chuyển từ máu đến tận xương tủy, và Simon quyết định chạy thục mạng thay cho bước đi.

Ngồi cưỡi ngựa hai bên thật không giống như trước, Daphne nghĩ, nhưng ít nhất cô đang di chuyển rất nhanh. Ở vùng quê, nơi cô lớn lên, cô luôn mượn quần ống túm của Colin, và tham gia cùng các anh trai trong những cuộc đua phi nước đại. Mẹ cô thường phát hỏa bốc hơi ngùn ngụt công kích, mỗi khi bà trông thấy cô con gái lớn nhất của mình trở về với mình mẩy dính đầy bùn, và hoàn toàn thường xuyên trưng ra vài vết thâm tím mới, nhưng Daphne đã chẳng quan tâm. Cô đã chẳng quan tâm họ đang cưỡi ngựa đi đâu, hay họ cưỡi ngựa đến đâu. Tốc độ là tất cả.

Trong thành phố, dĩ nhiên, cô không thể mặc quần ống túm, và vì vậy phải chuyển qua ngồi một bên trên lưng ngựa, nhưng nếu cô dẫn ngựa ra ngoài đủ sớm, khi xã hội thượng lưu vẫn còn yên giấc trên giường, và nếu cô chắc chắn giới hạn bản thân ở những khu vực tách biệt hơn trong Hyde Park, cô có thể rạp người trên yên ngựa và phi nước đại. Cơn gió lùa vào tóc làm xõa tung búi tóc, và khiến mắt cô rát bỏng, nhưng ít nhất nó cũng khiến cô lãng quên.

Trên lưng con ngựa cái yêu thích, lao qua cánh đồng, cô cảm thấy tự do. Chẳng có phương thuốc nào tốt hơn cho một trái tim tan vỡ.

Vì cô bỏ rơi người giữ ngựa đã lâu, cô vờ như không nghe khi cậu ta hét lên. "Đợi đã! Thưa bà! Đợi đã!"

Cô sẽ xin lỗi cậu ấy sau. Những người giữ ngựa tại Ngôi nhà Bridgerton đã quen với những màn biểu diễn của cô, và nhận ra kỹ năng cô có trên lưng ngựa. Cậu trai giữ ngựa mới này – một trong những người hầu của chồng cô – chắc chắn sẽ lo lắng.

Daphne cảm thấy cắn rứt lương tâm – nhưng chỉ nhói lên. Cô cần ở một mình. Cô cần phóng nhanh hơn.

Cô chậm rãi xuống dốc, khi cô đến khu vực có nhiều cây cối, và hít vào một hơi thở sâu của khí trời mùa thu khô lạnh. Cô nhắm mắt lại trong một thoáng, để những âm thanh và mùi vị của công viên lắp đầy những giác quan cô. Cô nghĩ đến người đàn ông mù mà có lần cô đã gặp, người nói với cô các giác quan khác của ông đã trở nên nhạy bén hơn, kể từ ngày ông mất đi thị giác. Khi cô ở đây và hít vào hương thơm của khu rừng, cô nghĩ ông ấy có thể đúng.

Cô lắng nghe kỹ càng, đầu tiên nhận ra thanh âm cao the thé chíp chíp của lũ chim, rồi là tiếng chân nhẹ nhàng, gấp gáp của những chú sóc, khi chúng tích trữ hạt dẻ cho mùa đông. Rồi là–

Cô nhăn mặt và mở mắt ra. Chết tiệt. Đây rõ ràng là âm thanh của một tay cưỡi ngựa khác đang đến gần.

Daphne không muốn bạn đồng hành. Cô muốn một mình với những suy nghĩ và nỗi đau của cô, và cô chắc chắn không muốn phải giải thích cho vài thành viên trong giới tại sao cô lại một mình nơi công viên. Cô lắng nghe lần nữa, nhận ra vị trí của tay cưỡi ngựa đang tới, và quay đi về hướng khác.

Cô vẫn giữ cho ngựa bình tĩnh phi nước kiệu, suy nghĩ nếu cô chỉ cần rẽ sang hướng khác, hắn sẽ để cô yên. Nhưng bất cứ cô đi đường nào, hắn ta có vẻ như theo sát sau.

Cô tăng tốc, nhanh hơn vận tốc cô nên có trong khu vực rậm rạp cây cối này. Có quá nhiều những nhánh cây thấp và những rễ cây nhô ra. Nhưng giờ đây Daphne bắt đầu cảm thấy sợ. Mạch cô đập thình thịch bên tai, nghe như những câu hỏi kinh hãi chấn động xuyên qua đầu.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tay cưỡi ngựa, như cô nghĩ lúc đầu, không phải là một thành viên của giới thượng lưu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn là một tên tội phạm? Hay một kẻ say? Đã quá muộn rồi; không có ai ở quanh đây. Nếu Daphne gào thét thất thanh, ai có thể nghe cô? Cô có đủ gần với người giữ ngựa không? Cậu ta có ở lại nơi cô đã để cậu ấy lại, hay cố gắng đuổi theo? Và nếu đuổi theo, liệu thậm chí cậu ấy có đi đúng hướng?

Người giữ ngựa của cô! Cô gần như hét lên nhẹ nhõm. Đấy phải là người giữ ngựa của cô. Cô ngoặt ngựa lại để xem cô có thể nhìn thoáng qua người cưỡi ngựa hay không. Trang phục của những người trong nhà Hastings là là một màu đỏ dễ nhận biết; chắc chắn cô có thể thấy nếu–

Rắc!

Tất cả không khí như bị tống ra khỏi cơ thể cô một cách đầy bạo lực, khi một cành cây đập mạnh vào ngực cô. Một tiếng làu bàu lạ lùng thoát khỏi môi, và cô cảm thấy nàng ngựa phi tới trước mà không có mình. Và rồi cô rơi... rơi...

Cô tiếp đất với một tiếng huỵch chói tai đau thấu xương, những chiếc lá thu nâu trải ra trên mặt đất vừa đủ như một tấm nệm. Cơ thể cô ngay tức khắc cuộn tròn lại như một bào thai, như thể nếu càng làm cho bản thân mình nhỏ bé, cô có thể giảm đi được những thương tổn.

Và, Chúa ơi, đau không thể tưởng. Chết tiệt, cô đau khắp mọi nơi. Cô nhắm chặt mặt lại, không làm gì khác ngoài việc tập trung thở. Tâm trí cô tràn ngập những tiếng nguyền rủa mà cô không bao giờ dám nói lớn ra. Nhưng mới đau làm sau. Chết tiệt, ngay cả thở cũng đau đớn.

Nhưng cô phải cố gắng. Thở. Thở nào, Daphne, cô yêu cầu. Thở. Thở đi. Mày có thể làm được mà.

"Daphne!"

Daphne không trả lời. Âm thanh duy nhất cô có thể phát ra là những tiếng thì thầm. Thậm chí cả những lời rên rỉ cũng nằm ngoài khả năng cô.

"Daphne! Lạy Chúa, Daphne!"

Cô nghe ai đó nhảy xuống khỏi ngựa, rồi cảm thấy những chiếc lá di chuyển xung quanh.

"Daphne?"

"Simon?" Cô thầm thì ngạc nhiên. Chẳng có nghĩa lý gì rằng anh ở đây, nhưng đó là giọng anh. Và ngay cả khi cô vẫn không mở mắt ra, cảm giác này giống như có anh. Không khí thay đổi khi anh ở bên.

Hai tay anh nhẹ chạm vào cô, kiểm tra những đoạn xương bị gãy. "Nói cho anh em đau ở đâu." Anh lên tiếng.

"Khắp mọi nơi." Cô thở hổn hển.

Anh chửi thề dưới hơi thở, nhưng anh chạm vào những chỗ đau dịu dàng và êm ái hơn. "Mở mắt ra nào." Anh khẽ khàng yêu cầu. "Nhìn vào anh này. Tập trung vào anh."

Cô lắc đầu. "Em không thể."

"Em có thể."

Cô nghe tiếng anh cởi đôi găng tay, và rồi những ngón tay anh ấm áp trên thái dương cô, dịu dàng xoa nhẹ sự căng thẳng. Anh di chuyển những ngón tay ấy đến hàng lông mày cô, sau đó đến sống mũi. "Shhhh." Anh suỵt khẽ. "Hãy để nó đi. Để cơn đau qua đi. Mở mắt ra nào, Daphne."

Chậm chạp, và với nhiều khó khăn, cô làm theo. Gương mặt Simon lắp đầy tầm nhìn cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa họ, quên hết tất cả mọi thứ, ngoại trừ sự thật cô yêu anh, và anh ở đây, đang làm dịu cơn đau.

"Nhìn anh này." Anh nói lần nữa, giọng nhỏ và đòi hỏi. "Nhìn anh và đừng rời mắt khỏi anh."

Cô xoay sở nhẹ gật đầu. Cô tập trung vào đôi mắt anh, để cảm xúc mãnh liệt trong ánh nhìn chú tâm nơi đôi mắt ấy giữ cô yên tĩnh.

"Bây giờ, anh muốn em thả lỏng." Anh nói. Giọng anh dịu dàng nhưng ra lệnh, và đó chính xác là những gì cô cần. Khi nói, anh di chuyển tay dọc theo cơ thể cô, kiểm tra những chỗ xương gãy hay bong gân.

Nhưng mắt anh chẳng lần nào rời khỏi mắt cô.

Simon tiếp tục nói với cô bằng một giọng nhỏ, nhẹ nhàng, khi anh kiểm tra những thương tổn trên cơ thể cô. Cô có vẻ không phải trải qua bất kỳ thứ gì đau đớn hơn, ngoài một vài vết thâm tím, và choáng váng, nhưng một người cẩn thận vẫn hơn, và với đứa bé...

Mặt anh tái nhợt không còn giọt máu. Trong sự hoảng loạn dành cho Daphne, anh đã quên mất tất cả về đứa trẻ mà cô đang mang. Đứa con của anh.

Con của họ.

"Daphne." Anh chậm rãi nói. Hết sức thận trọng. "Em nghĩ mình ổn không?"

Cô gật đầu.

"Vẫn còn đau chứ?"

"Vài chỗ." Cô thú nhận, lúng túng nuốt khan khi chớp mắt. "Nhưng tốt hơn nhiều rồi."

"Em chắc chứ?"

Cô gật đầu lần nữa.

"Tốt." Anh bình tĩnh nói. Anh im lặng trong vài giây, và rồi thật sự thét ầm lên. "Em nghĩ em đang làm cái gì vậy hả!"

Hàm Daphne rớt ra, và mí mắt cô bắt đầu mở rồi nhắm lại với vận tốc nhanh đến đáng kinh ngạc. Cô khịt mũi đầy kỳ lạ, âm thanh nghe có lẽ đã thực sự biến thành một từ, nhưng Simon cắt ngang lời cô với một tiếng rống.

"Em đang làm cái chết toi gì ở ngoài này và không có người nài ngựa? Và tại sao em lại phi nước đại ở đây, nơi địa hình rõ ràng là không cho phép?" Lông mày anh dính chặt lại với nhau. "Và vì Chúa, đúng là phụ nữ, em đang làm gì trên lưng ngựa?"

"Cưỡi nó?" Daphne yếu ớt hỏi.

"Em thậm chí không thèm quan tâm tới con chúng ta? Em thậm không để đến một phút giây nào nghĩ về sự an toàn cho con sao?"

"Simon." Daphne nói, giọng cô rất nhỏ.

"Một người phụ nữ có thai thậm chí không nên đi chỉ ba mét trên lưng ngựa! Em nên biết rõ hơn mới phải."

Khi giương mắt nhìn anh, đôi mắt cô trông lạ lẫm. "Tại sao anh quan tâm?" Cô thẳng thừng hỏi. "Anh không muốn con mà."

"Phải, anh không muốn, nhưng giờ con ở đây, anh không muốn em giết nó."

"Vậy thì, đừng lo gì cả." Cô cắn môi. "Không có đứa bé nào hết."

Simon ngừng thở. "Ý em là gì?"

Đôi mắt cô rời khỏi gương mặt anh. "Em không có thai."

"Em không–" Anh không thể kết thúc câu nói. Một cảm giác lạ lùng rung chuyển trong cơ thể anh. Anh không nghĩ đó là thất vọng, nhưng anh chẳng dám chắc. "Em nói dối anh?" Anh thều thào.

Cô lắc đầu mạnh mẽ khi ngồi dậy đối mặt với anh. "Không!" Cô bật khóc. "Không, em không bao giờ nói dối. Em thề. Em nghĩ em đã có mang. Em thật sự nghĩ là em đã có mang. Nhưng–" Cô nghẹn giọng nức nở, và nhắm chặt mắt để ngăn những giọt lệ đang ào ạt tuôn ra. Cô ôm lấy chân mình và vùi mặt dựa vào đầu gối.

Simon chưa bao giờ thấy cô như thế, hoàn toàn bị nỗi đau khổ tác động. Anh chăm chú nhìn cô, cảm giác không thể giúp gì đến mức nhói lòng. Tất cả những gì anh muốn là khiến cô cảm thấy tốt hơn, và chẳng dễ chịu gì khi biết anh là nguyên nhân gây ra tổn thương cho cô. "Nhưng sao, Daff?" Anh hỏi.

Cuối cùng, khi cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt cô mở lớn, và ngập tràn khổ đau. "Em không biết. Có thể vì em quá mong mỏi một đứa con, nên bằng cách nào đó em đã buộc chu kỳ của em đi. Em đã rất hạnh phúc vào tháng trước." Cô thở ra một hơi run rẩy, một hơi thở chênh vênh mỏng manh trên rìa của một tiếng nấc. "Em đã chờ và đã đợi, ngay cả khi miếng lót của em đã sẵn sàng, và chẳng có gì xảy ra."

"Không gì sao?" Simon chưa bao giờ nghe về những việc như thế.

"Không gì cả." Môi cô run lên trong một nụ cười mờ nhạt tự châm biếm bản thân. "Chưa bao giờ trong đời em lại hạnh phúc như thế, khi không có gì xảy ra."

"Em có cảm thấy buồn nôn?"

Cô lắc đầu. "Em không cảm thấy gì khác. Ngoài việc em không chảy máu. Nhưng rồi hai ngày trước..."

Simon đặt tay anh vào tay cô. "Anh rất tiếc, Daphne."

"Không, anh không thấy tiếc." Cô chua chát nói, giật mạnh tay ra. "Đừng giả vờ những thứ anh không cảm thấy. Và Chúa tôi, đừng nói dối em lần nữa. Anh không bao giờ muốn đứa bé này." Cô bật ra một tiếng cười trống rỗng, vỡ tan. "Đứa bé này? Lạy Chúa, em nói cứ như nó thực sự tồn tại. Cứ như nó thậm chí nhiều hơn hình ảnh tưởng tượng của em." Cô cúi xuống, và khi cô nói tiếp, giọng cô đau đến nhói lòng. "Và tất cả giấc mơ em."

Môi Simon há ra vài lần trước khi anh xoay sở nói được. "Anh không thích thấy em đau khổ."

Cô nhìn anh với vẻ trộn lẫn giữa không tin được và hối tiếc. "Em không hiểu làm sao anh có thể mong đợi vào bất cứ thứ gì khác."

"A-a-anh–" Anh nuốt khan, cố gắng thư giãn cổ họng, và cuối cùng anh chỉ nói điều duy nhất trong trái tim anh. "Anh muốn em quay về."

Cô chẳng nói bất cứ gì. Simon im lặng cầu xin cô nói gì đó, nhưng cô không làm thế. Và anh nguyền rủa sự im lặng của cô, vì điều đó có nghĩa anh phải nói thêm nữa.

"Khi chúng ta tranh cãi," anh chậm chạp nói, "anh đã mất điều khiển. A-anh không thể nói." Anh nhắm mắt lại, đau khổ khi quai hàm siết chặt. Cuối cùng, sau một hơi thở dài, run rẩy, anh lên tiếng. "Anh ghét bản thân mình như thế."

Daphne khẽ nghiêng đầu khi cô cau mày lại. "Đó là lý do tại sao anh bỏ đi?"

Anh gật đầu.

"Không phải là vì – những gì em đã làm?"

Đôi mắt anh gặp mắt cô. "Anh không thích những gì em đã làm."

"Nhưng đó không phải là lý do anh bỏ đi?" Cô dai dẳng.

Một nhịp đập im lặng, và rồi anh nói. "Đó không phải lý do anh bỏ đi."

Daphne ôm lấy đầu gối vào ngực, cân nhắc về những lời của anh. Suốt quãng thời gian này, cô đã nghĩ anh bỏ rơi vì ghét bỏ cô, căm ghét những gì cô đã làm, nhưng sự thật, thứ duy nhất anh ghét chính là bản thân anh.

Cô khẽ khàng nói. "Anh biết em không đánh giá thấp anh khi anh là một người nói lắp."

"Anh đánh giá thấp bản thân mình."

Cô chậm rãi gật đầu. Đương nhiên là anh sẽ thế. Anh quá tự trong và cứng đầu, và tất cả giới thượng lưu đều kính trọng anh. Đàn ông nịnh hót, phụ nữ ve vãn như phát khùng. Và tất cả khoảng thời gian anh kinh hãi là mỗi lần anh mở miệng.

Chà, có thể không phải là hầu hết thời gian, Daphne nghĩ khi cô chăm chú nhìn gương mặt anh. Khi họ ở bên nhau, anh thường trò chuyện rất thoải mái, trả lời cô nhanh đến mức cô biết anh có lẽ không hề cố gắng tập trung vào từng chữ.

Cô nắm lấy tay anh. "Anh không phải là cậu bé như cha anh nghĩ."

"Anh biết." Anh nói, nhưng không nhìn vào mắt cô.

"Simon, nhìn em đi." Cô đề nghị nhẹ nhàng. Khi anh làm theo, cô lặp lại. "Anh không phải là cậu bé như cha anh nghĩ."

"Anh biết." Anh nói lần nữa, trông có vẻ khó hiểu và có thể là một chút bực mình.

"Anh chắc không?" Cô dịu dàng hỏi.

"Chết tiệt, Daphne, anh biết–" Những từ ngữ của anh rơi vào sự im lặng, khi cơ thể bắt đầu rung lên. Trong một khoảnh khắc sửng sốt, Daphne nghĩ anh sẽ khóc. Nhưng những giọt nước mắt ngập trong đôi mắt anh không bao giờ chảy ra, và khi anh ngước lên nhìn cô, cơ thể anh run rẩy, tất cả những gì anh nói là, "Anh ghét ông ấy, Daphne. Anh g-g-g–"

Cô đặt hai tay mình lên má anh, quay đầu anh lại phía cô, buộc anh nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh nơi cô. "Ổn rồi." Cô lên tiếng. "Nghe như thể ông ấy là một người dễ sợ. Nhưng anh phải để ông ra đi."

"Anh không thể."

"Anh có thể. Anh có thể giận dữ, nhưng anh không thể để điều đó trở thành nhân tố chi phối cuộc đời anh. Ngay cả bây giờ, anh vẫn để ông sai khiến những lựa chọn của anh."

Simon quay đi.

Tay Daphne rơi khỏi gương mặt anh, nhưng cô đảm bảo chúng ở trên đầu gối anh. Cô cần sự kết nối. Cô cảm thấy thật lạ khi sợ rằng nếu cô bỏ tay ra khỏi anh bây giờ, cô sẽ mất anh mãi mãi. "Có bao giờ anh không ngừng tự hỏi nếu anh muốn một gia đình? Nếu anh muốn một đứa con của chính anh? Anh sẽ là một người cha tuyệt vời, Simon, vậy nhưng, anh thậm chí sẽ không để bản thân nghĩ về điều đó. Anh nghĩ anh đang trả thù, nhưng thực sự anh chỉ để ông điều khiển từ dưới mồ mà thôi."

"Nếu anh cho ông một đứa trẻ, ông ấy thắng." Simon thầm thì.

"Không, nếu anh cho chính bản thân một đứa trẻ, anh thắng." Cô nuốt sự chấn động xuống. "Cả hai ta đều thắng."

Simon không nói gì, nhưng cô có thể thấy cơ thể anh run lên.

"Nếu anh không muốn một đứa con vì anh không muốn, đó là một lẽ. Nhưng nếu anh từ chối niềm sung sướng làm cha của chính bản thân anh vì một người đã chết, thì anh là một kẻ nhát gan."

Daphne cau mày khi lời xúc phạm ấy lướt qua môi, nhưng cô phải nói ra. "Đây là lúc anh cần để ông lại phía sau và sống cuộc đời cho bản thân anh. Anh cần bỏ đi sự giận dữ và–"

Simon lắc đầu, đôi mắt anh vô vọng và lạc lõng. "Đừng yêu cầu anh làm thế. Đó là tất cả những gì anh có. Em không thấy sao, đó là tất cả những gì anh có?"

"Em không hiểu."

Giọng anh tăng cao. "Em nghĩ tại sao anh học nói hết sức mình? Em nghĩ cái gì thúc đẩy anh? Đó là sự giận dữ. Đó luôn là sự giận dữ, luôn luôn muốn chứng tỏ cho ông ấy xem."

"Simon–"

Một tiếng cười mỉa mai bật ra khỏi họng anh. "Không phải nó thú vị quá sao? Anh căm ghét ông. Anh ghét ông rất nhiều, thế mà ông lại là lý do duy nhất để anh cố gắng đến thành công."

Daphne lắc đầu. "Không phải thế." Cô quả quyết nói. "Anh sẽ thành công dù có chuyện gì đi nữa. Anh ngoan cố và rất thông minh, và em biết anh. Anh học nói vì bản thân anh, không phải vì ông ấy." Khi anh không nói gì, cô thêm vào bằng một giọng nhẹ nhàng. "Nếu ông ấy đã cho anh thấy yêu thương, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Simon sắp sửa lắc đầu, nhưng cô cắt ngang bằng cách nắm tay anh và siết lấy nó. "Em cho anh thấy thương yêu." Cô thì thầm. "Trong suốt quãng thời gian lớn lên, em không biết gì hơn ngoài tình yêu và sự tận tụy. Hãy tin em, nó sẽ khiến mọi thứ dễ dàng hơn."

Simon ngồi bất động đến vài phút, âm thanh duy nhất là tiếng thở nhỏ khẽ khàng, khi anh chiến đấu để kiểm soát những xúc cảm. Cuối cùng, chỉ khi Daphne bắt đầu lo sợ rằng cô sẽ mất anh, anh ngước lên nhìn cô với đôi mắt tan nát.

"Anh muốn được hạnh phúc." Anh thều thào.

"Anh sẽ hạnh phúc." Cô thề, vòng tay qua bao phủ anh. "Anh sẽ hạnh phúc."