Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 12: Thử Thách Của Bà Ngoại Dưới Cầu




Mí mắt Trần Duyên giật một cái, giả vờ bình tĩnh nói: “Dạ? Con và người bạn này quan hệ rất tốt.”

“Bà thấy quan hệ của các con không phải rất tốt, mà là quá tốt, tốt quá mức rồi.”

Trần Duyên: “…”

“Ha ha ha ha ha bà ngoại, bà nhìn ra rồi.”

“Thế này còn không nhìn ra vậy hơn nửa đời người của bà xem như sống vô dụng rồi, năm ngoái bà đã nhìn ra! Bà già, nhưng tư tưởng không mục nát như vậy, trong thôn bà đã phổ cập khoa học rồi!”

“Vậy… bà ngoại, bà cảm thấy anh ấy thế nào?”

Bà ngoại dưới cầu lặng lẽ quay đầu, nhìn Tần Cửu từ trong khe cửa, nói: “Hơn dữ tợn.”

Trần Duyên cười nói là Tần Cửu chỉ nhìn dữ tợn ở bề ngoài, thật ra hắn rất dịu dàng, bà ngoại tỏ ý không nhìn ra. Bà nói chuyện với Tần Cửu được vài câu, nhưng chỉ nhìn người này bà vẫn không yên lòng.

“Sau này con dự định ở cùng nó à?” Bà ngoại nói, “Duyên Duyên bà nói với con này, chọn người yêu không thể chọn người chỉ biết dỗ dành, điều kiện của con không kém, tìm người yêu phải xem nhân phẩm gia đình người đó, có thể làm việc hay không cũng rất quan trọng…”

“Đúng.” Trần Duyên lau tay, “Con đã nhìn hết rồi.”

“Thế nào? Không được đánh bạc, con người hơi dính vào cờ bạc ma túy là hỏng rồi…”

“Ôi trời không đánh bạc không đánh bạc.”

“Hút thuốc không?”

Trần Duyên dừng một lát, nói không hút.

Thật ra đêm qua cậu còn hút với Tần Cửu anh một điếu em một điếu hút hết nửa bao, tiêu dao như lọt vào trong sương mù.

Bà ngoại dưới cầu nhìn cậu thật sâu, “Được rồi, con ra ngoài đi, giữa trưa ăn cải chíp và tôm chiên được không?” Loading...

“Được ạ, con làm trợ thủ giúp bà!”

“Ra ngoài ngồi đi.” Bà ngoại đuổi người, Trần Duyên hậm hực trở lại phòng khách, khiêu chiến với Tần Cửu ai có thể tóc một hạt bí đỏ hoàn chỉnh.

Ngõ này hướng phía Bắc, tám giờ mà ánh mặt trời như năm sáu giờ, trời ảm đạm, nếu như khả năng nhận thức của mắt người kém hơn, cũng có thể nhìn thấy nhiễu hình ảnh dày đặc lơ lửng. Bà cụ tiết kiệm đã quen nên không bật đèn, Trần Duyên đứng dậy kéo rèm cửa ra một chút, căn nhà mới chính thức sáng lên.

“Duyên Duyên, anh biểu hiện tốt không?” Tần Cửu khẽ hỏi, năm nay hắn đã để tâm chuẩn bị một lời chúc mừng, lúc vào cửa đã đọc bla bla, cảm giác nói lưu loát hơn năm ngoái.

“Ý anh là biểu hiện vừa rồi anh chúc bà ngoại ‘sức khỏe dồi dào, cuộc sống viên mãn giống như trăng vàng’ lại dùng tư thế hướng dẫn mua trên TV dâng một túi to mơ tây vàng lên hả?”

“Em cảm thấy được không? Anh cảm thấy lời nói này phối hợp với hoa quả rất có ngụ ý.”

“Đương nhiên là được, bà ngoại vui lắm.”

“Thật hả?”

“!” Trần Duyên lại tách hỏng một hạt, vứt luôn hạt bí đỏ xì dầu, “Em không tách nữa… là thật, vừa rồi trong phòng bếp bà ngoại còn khen anh với em.”

“Bà nói gì bà nói gì?” Tần Cửu vô cùng để ý đánh giá của người thân Trần Duyên đối với hắn.

“Bà nói anh rất tốt.” Trần Duyên nghiêng đầu, “Nói anh hiểu lễ phép.”

Tần Cửu chờ mong có thể nghe được đánh giá cao hơn, nhưng cũng không có. Trần Duyên bịa không ra cũng nói không nên lời, chung quy không thể nói thẳng bà ngoại muốn cậu đổi bạn trai, bởi vì thoạt nhìn Tần Cửu quá dữ tợn.

Nhưng ngũ quan chồng cậu đoan chính, mặt mày không nên có hết thảy không có, ví dụ như hạ tam bạch[1] xương gò má cao, mũi cứng tai mềm miệng Lôi Công[2], ngay cả mắt cũng không phải ánh mắt ánh nước lạm tình. Trần Duyên yên lặng phân tích một hồi, cảm thấy có thể là tổ hợp ngũ quan của chồng cậu quá ngang ngược, có người cho rằng như vậy có vẻ tinh thần kiên cường, nhưng có người lại cảm thấy có tính công kích, dữ tợn đáng sợ.

[1] gốc là 下三白: là đôi mắt có phần tròng đen bị che đi một ít, trong trắng lộ ra khá nhiều, tạo thành ba điểm màu trắng là hai bên và ở dưới

[2] miệng lôi công là cách miêu tả miệng của dân gian, dân thường chưa từng thấy Lôi Công thật, nhưng các nơi đều có miếu Lôi thần, trong miếu có tượng Thiên Lôi và Điện Mẫu, mình tìm ảnh thì là cái miệng mà nó nhọn ra phía trước.

Người tình trong mắt hóa Ngô Ngạn Tổ, trong lòng Trần Duyên Tần Cửu đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ, đôi mắt sáng ngời có thần và sống mũi cao tương xứng biết bao, còn có cánh tay rắn chắc và bờ môi ấm áp, nhìn hoài không chán.

“Không sao đâu chồng.” Trần Duyên sờ sờ bả vai hắn an ủi, “Bà ngoại đối xử với ai cũng rất nghiêm khắc.”

Tần Cửu cúi đầu ủ rũ, trên tay tiếp tục tách bí đỏ, chỉ nghe phòng bếp vang lên tiếng ho khan, hai người quay đầu nhìn, bà ngoại bưng bát đũa nói cơm chín rồi.

“Vâng ạ.” Trần Duyên nói.

“Vâng ạ.” Tần Cửu học theo cậu, đến bên bàn cơm cố ý đợi một lát, để bà cụ ngồi xuống trước.

Đầy bàn là các món ngon sở trường, Trần Duyên thích ăn thịt, thế là đĩa có thịt toàn chen trước mặt cậu. Bàn vuông trong nhà đã dùng thời gian dài, cái chân nào đó bị mài mòn ngắn đi một tí bởi mặt đất không bằng phẳng, Trần Duyên vừa dùng lực, mặt bàn bên chỗ bà ngoại hơi nhếch lên, bà ngoại vừa dùng lực mặt bàn chỗ Tần Cửu hơi nhếch lên, chơi mấy vòng giống như đánh trống truyền hoa. Bà cụ nói to bảo hai đứa đừng ấn nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.

Trần Duyên và mấy miếng cơm, cái bàn chịu lực không đều lại lắc qua lắc lại lộp cộp, bà ngoại xua tay nói không có gì đáng ngại, chênh vênh một tí thôi.

Tần Cửu cẩn thận đặt đũa xuống, cúi đầu nhìn chân bàn khuyết góc, sau đó hỏi trong nhà bà ngoại có báo cũ không.

“Bên dưới cầu thang, con xem trong hộp bánh trung thu có không.” Khẩu vị của bà cụ tốt đang bận dùng bữa, Tần Cửu tìm được một chồng báo trong hộp sắt tây, hắn xé nửa tờ xuống gấp thành miếng nhỏ, sau đó quay lại bàn ngồi xuống thử, há, vừa vặn kê cái chân bàn què kia, không lung lay nữa.

Trần Duyên ấn ấn mặt bàn, vô cùng ổ định.

Tần Cửu thỏa mãn gật đầu, cũng không tranh công với cậu mà trực tiếp rửa tay trở lại bàn ăn cơm. Bà cụ ngẩng đầu nhìn hắn, híp mắt cười, “Bà hỏi lần đầu tiên đúng không? Tiểu Tần làm ăn thế nào?”

“Tàm tạm, tàm tạm ạ.” Tần Cửu khiêm tốn, “Trước cuối năm thu hồi rất nhiều quỹ dự án, nhân viên chủ yếu khiến người bớt lo.”

“Vâng vâng vâng.” Trần Duyên phối hợp nói, “Sáu tháng cuối năm năm ngoái Tần Cửu kiếm rất nhiều tiền.”

Bà cụ quá khôn khéo, quan sát Trần Duyên và Tần Cửu từ trên xuống dưới, tuy cuộc sống của bà không giàu có, nhưng có thể phân biệt được chất vải tốt xấu. Trần Duyên vội vàng giải thích nói chỉ có khi đi bàn chuyện hợp tác mới ăn mặc chính thức, bình thường ăn mặc thoải mái quan trọng hơn, cậu chỉ vào nhãn hiệu nước ngoài giả mạo nói đây là “Canada Goose”, chất liệu bên ngoài được thiết kế đặc biệt để chống gió.

“Nhìn rất tốt… mua bao nhiêu tiền?” Bà ngoại đột nhiên hỏi Tần Cửu.

Tần Cửu trợn tròn mắt, “Ba…”

“Ba nghìn ạ!” Trần Duyên tăng giá gấp trăm lần, vừa thở dài vừa lắc đầu, “Nhưng mặc bốn năm năm cũng kiếm về được.”

Người khác về nhà báo giá tiền là có thể báo thấp bao nhiêu sẽ báo thấp bấy nhiêu, Trần Duyên về nhà là có thể báo cao bao nhiêu thì báo cao bấy nhiêu. Cậu đạp Tần Cửu một phát dưới gầm bàn, bảo hắn chú ý quản lý biểu cảm, phải nhẹ như mây gió.

“Gì! Ba nghìn!” Bà ngoại trợn mắt, “Được đấy chàng trai.”

Người trẻ tuổi thích tiêu tiền bậy bạ, bà giật mình thì giật mình, nhưng chốc lát sau ánh mắt nhìn Tần Cửu đã trở nên thưởng thức hơn.

Cơm nước xong xuôi, Trần Duyên trò chuyện với bà ngoại một lúc, Tần Cửu cuối cùng lấy được cơ hội thể hiện bản thân, ra sức đấm lưng bóp chân cho bà cụ. Trần Duyên rũ mắt nhìn hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu hắn tản ra cố gắng và nịnh nọt, trong lòng lén lút cười.

Buổi chiều bà cụ nói buồn ngủ, muốn đi ngủ, trước khi đi Trần Duyên kín đáo đưa cho bà một bao lì xì rất dày, bà cụ nhận lấy, xoay người lấy một cái lì xì dày hơn, Trần Duyên giật mình, sao có thể nhận được, cậu đã lớn như vậy rồi. Thế là Tần Cửu hộ giá hộ tống, Trần Duyên bịt kín túi lao ra ngoài cửa, bà ngoại kéo cánh tay cậu muốn cậu nhận.

“Duyên Duyên con đừng phiền, lì xì này cũng không phải cho mình con! Bà cho hai đứa!”

Hai đứa.

Tần Cửu ngẩn ra, một giây sau cấp tốc phản chiến, mặt trận thống nhất với bà ngoại đi kéo túi của Trần Duyên, nói rằng không thể phụ tấm lòng tốt của bà cụ!

“Tần Cửu anh làm gì thế! Cái đồ cỏ đầu tường nhà anh[3]!” Trần Duyên nghi ngờ Tần Cửu đã bị bà cụ tẩy não, trung thành tuyệt đối bất thình lình này là sao đây, “Anh thả em ra!”

[3] cỏ đầu tường ý bảo gió chiều nào theo chiều ấy.

“Này Duyên Duyên em nghe anh nói.” Tần Cửu kề bên tai cậu, “Chúng ta nhận trước, năm nay em năng đến thăm bà của chúng mình, mua ít đồ, cuối cùng tiền cũng tiêu cho bà không phải à?”

Trần Duyên liếc hắn, biến thành “bà của chúng mình” từ khi nào vậy? Rốt cuộc anh là người của ai?

Lì xì giằng có từ cửa phòng đến bên ngoài ngõ, cuối cùng Trần Duyên nhận lì xì, quay đầu đánh Tần Cửu, “Xem anh đắc ý kìa.”

“Tấm lòng của người già, tiền có thể từ từ đổi thành đồ vật tặng cho bà.” Tần Cửu nói.

“Hình như radio của bà ngoại hỏng rồi, lúc nào cũng kêu rè rè.” Trần Duyên nhớ lại, “Trước kia bà thích xem kênh trung ương mười một, bây giờ chỉ thích nghe hí kịch, không thích xem những hình ảnh nhiều màu kia.”

“Ý em là?” Tần Cửu khởi động mô-tô.

“Chúng ta có thể tìm chủ quán làm mấy đĩa CD, ghi lại những album bà ngoại thích nghe, như vậy tiện hơn rất nhiều, năm sau em mang Trần Bàn Bàn đi kiểm tra, sau đó tặng bà để nó bầu bạn với bà.”

“Trần Bàn Bàn đi rồi, em nghe nhạc phải làm thế nào?”

“Tần Cửu, thế kỷ hai mươi mốt rồi.” Trần Duyên gõ đầu quả dưa của hắn, “Trên điện thoại cũng có thể nghe nhạc.”

“Hoài niệm không tốt à?”

“Hoài niệm rất đốt tiền.”

“Anh hát cho em, không lấy tiền.” Tần Cửu hắng giọng, điệu bộ như thật, nhưng tới tới lui lui hắn chỉ biết hát phần điệp khúc của bài “Hai com bướm” và “Ngọt ngào”.

Đầu năm đón thần tài, trên đường cái tràn ngập mùi lưu huỳnh của pháo, Trần Duyên rất thích ngửi mùi nhân gian lãng mạn này, Tần Cửu bèn giảm tốc độ, dẫn cậu xuyên qua hầm cầu giấy đỏ tung bay, lái đến trung tâm thành phố.

Ba ngày sau là sinh nhật Trần Duyên, cậu muốn ăn bánh ngọt xem phim cũ, Tần Cửu nhớ rõ, hắn nhất định phải lên kế hoạch thật kỹ. Không thể đến quán nướng như năm ngoái, đang nướng thì có cảnh báo giông bão bão màu cam rất lớn.

Cũng không thể đi lên núi đào linh chi để dâng vật quý như năm trước, không những không đào được cái linh chi nào, mà khi trở về chân còn bị muỗi cắn ba mươi mấy nốt, gãi ngứa như con khỉ trước mặt Trần Duyên, nửa tháng mới tiêu.

Càng không thể mua đồ vô dụng Tiffany[4] giống như năm kia nữa, cướp tiệm vàng đổi tiền bị cảnh sát bắt được dẫn đến Trần Duyên chia tay với hắn, chẳng bằng trực tiếp cướp Tiffany sẽ tiết kiệm hơn.

[4] Tiffany & Co. là thương hiệu trang sức cao cấp có trụ sở tại thành phố New York, Mỹ

Thất bại là mẹ thành công, năm nay hắn nhất định có thể làm được.