Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 5: Sếp Trương Muốn Mời Khách




Cái gọi là “Ăn ngon”, ý là ngon hơn một tí tẹo thôi, không phải ngon hơn bằng một ngón tay út, cũng không phải ngon hơn một nửa ngón tay út, mà là ngon hơn một móng tay nhỏ. Tần Cửu vốn định rẽ đến Nông Gia Nhạc gọi mấy món rau xào, nhưng trên đường Trần Duyên không ngừng vạch ngón tay tính cho hắn bọn họ nghèo cỡ nào.

“Không được đâu chồng ơi, từ kiệm thành sang thì dễ, từ sang thành kiệm thì khó, ăn xong bữa ngon ngày lần sau chắc chắn vẫn còn nhớ nhung, hai món ăn mặn hơn sáu mươi, một tuần hai lần là một trăm hai, một tháng gần năm trăm…”

Tần Cửu yên lặng gật đầu, nhanh chóng đi ngang qua Nông Gia Nhạc, lái đến quán nhỏ bọn họ thường xuyên đến. Một phần cơm cánh gà trong menu chỉ mất bảy tệ rưỡi, dùng nguyên liệu tràn trề, mỗi lần như vậy khiến Trần Duyên cảm thấy có phải gà mọc tám đôi cánh không, giống như các nhãn hiệu quay chụp bất thường trong tin tức ấy.

Ôi, rất rợn người, nhưng ăn ngon là được, Trần Duyên và Tần Cửu còn bảo chủ quán thêm hai miếng sườn to, tổng cộng mới hai mươi bốn tệ, tặng kèm hồng trà lạnh.

Về đến nhà, Tần Cửu đi dừng xe, Trần Duyên ôm cơm hộp nóng hôi hổi, vô cùng vui vẻ đợi hắn lấy chìa khóa ra mở cửa.

Chân trước bọn họ vừa vào nhà, chân sau điện thoại đổ chuông. Tần Cửu bắt máy, dùng khẩu hình thật to nói là sếp Trương, Trần Duyên gật đầu, theo thứ tự mở nắp hộp cơm ra rồi ngồi xuống đợi hắn.

Kỳ lạ, sếp Trương gọi điện vào buổi tối, Tần Cửu tưởng là chuyển tiền xảy ra vấn đề gì, lòng như lửa đốt hỏi tiền đến chưa. Kết quả đầu kia sếp Trương cười khà khà, nói buổi chiều đã nhận được rồi, y cảm thấy chiến tích hôm nay của bọn họ hiển hách, cho nên muốn mời các anh em đòi nợ ăn cơm, xem như phần thưởng cho việc xây dựng đội ngũ, sau đó hỏi Tần Cửu ăn chưa.

Tần Cửu nhíu mày, đi đến đối diện Trần Duyên ngồi xuống, mở loa ngoài ra.

“Vẫn chưa ăn.”

“À vậy vừa khéo, bây giờ anh đến cái này cái này cái này khách sạn quốc tế Hào Cảnh đi! Nói với nhân viên phục vụ phòng riêng Phú Xuân Sơn Cư, đến trước bảy giờ ha.”

“Sếp Trương, tôi…”

Đối diện nhanh chóng cúp điện thoại, Tần Cửu dùng ngón tay gõ màn hình di động, nó đã quay về giao diện khóa màn hình. Hắn nhìn Trần Duyên, biểu cảm nghiêm túc suy tư một hồi, lại cầm điện thoại lên, “Không được, anh phải hỏi sếp Trương xem có thể dẫn em đi không.”

“Không được không được.” Trần Duyên vội vàng che kín màn hình khóa, “Em xem như nhân viên ngoài biên chế, lại nói ông chủ chỉ gọi anh, em đi cùng ảnh hưởng không tốt.”

Tần Cửu hiểu những đạo lý này, không quan tâm sếp Trương có cân nhắc đến Trần Duyên hay không, nhưng ngoài miệng chỉ gọi hắn đi ăn cơm. Song Tần Cửu không muốn mình ăn uống thả ga, để Trần Duyên một mình gặm xương gà, như vậy rất không công bằng.

Hai người cùng ăn cám bã còn có thể tìm vui trong khổ, nhưng chỉ cần có một người ăn thịt cá, người kia khó tránh khỏi thiệt thòi. Tần Cửu sợ Trần Duyên bị thiệt thòi nhất.

Khách sạn rất nổi tiếng ở chỗ họ, Tần Cửu từng nhìn thấy quảng cáo đèn led bữa tiệc lên lớp do Hào Cảnh tổ chức. Tên món ăn hoa văn nhiều vô kể, dẫn theo giá cả nhất kỵ tuyệt trần(*), ném những khách sạn cùng hành nghề ra xa vạn dặm.

(*) nhất kỵ tuyệt trần: ý nói người nào đó ở phương diện nào đó có năng lực vượt qua người thường, làm cho người khác không theo kịp.

Tần Cửu buồn rầu gãi đầu một cái, đổi lại là Trần Duyên vẫn như bình thường, liếc nhìn hắn một cái, “Chồng à lúc về anh mua cho em một cái bánh rán cuộn miến với thịt heo, quầy ăn khuya có bán.”

“Hầy được.” Tần Cửu đi tới cửa với tốc độ như rùa bò, lại quay lại, “Thật ra…”

“Em không muốn ăn ở khách sạn, em chỉ muốn ăn cái này.” Trần Duyên chắc chắn nói, “Bánh rán cuộn miến với thịt heo, nhiều thịt heo, nhiều miến.”

Tần Cửu gật đầu, hôn chụt một cái lên trán cậu, “Mua cho em.”
Loading...

“Anh vẫn chưa đi hả? Đến muộn đó.”

Trần Duyên thật sự khai quang miệng thành tinh, lúc Tần Cửu chạy đến quốc tế Hào Cảnh vừa đúng bảy giờ năm phút, người trong phòng riêng trật tự, sếp Trương đùa giỡn nói có phải người nhà làm chậm trễ không. Tần Cửu cười hì hì lừa gạt cho qua, đến bàn phát cho mỗi người một điếu thuốc, lại tự phạt ba chén, đám người kia mới bằng lòng cho hắn ngồi xuống.

Khách sạn quốc tế danh bất hư truyền, đèn thủy tinh kiểu dáng châu Âu kết hợp với bàn Trung Quốc cũng có thể hợp với cảm giác ham muốn xa xỉ cực độ. Trước bữa ăn có khăn ấm lau tay, nhân viên phục vụ luôn rót đầy vào chén rượu trước đó đã trống không.

Tần Cửu bụng rỗng uống liền ba cốc bia, lúc này lại uống rượu vang khó tránh khỏi hơi váng đầu. Tiểu Bạch vừa nhét thịt tôm hùm vào miệng vừa nói chuyện, nói anh Tần anh đỏ mặt rồi, anh Tần tửu lượng anh tệ quá. Tần Cửu lườm cậu ta một cái, đứng dậy tiếp rượu của sếp Trương.

Người làm ông chủ thích làm ba việc nhất trên bàn ăn, một là chém gió, hai là nhìn người khác uống say, ba là chuốc kẻ say rượu nhiều rượu hơn. Tần Cửu ngửa cổ uống cạn Carruades de Lafite, trong lòng hô to xong đời rồi, lần này không có cách nào chạy mô-tô về.

Sếp Trương uống rất vui vẻ, vẫy gọi bảo nhân viên phục vụ lên món phật nhảy tường, mỗi người một bát, sau đó quay đầu nói với họ khách sạn vừa bứng được một đầu bếp Quảng Đông, phật nhảy tường anh ta làm một năm có thể giúp ông chủ thu vào tám ngàn vạn.

Giỏi thế, Thuận Tử nghe xong ngẩn ra, cằm cũng không khép lại được, thằng Tráng ngoài miệng chê dáng vẻ chưa từng thấy việc đời của cậu ta, nhưng bản thân cũng không nhịn được sặc nước bọt.

Tần Cửu chưa bao giờ ăn phật nhảy tường, hắn nào ăn nổi món này, chỉ nhìn nguyên liệu nấu ăn thôi máu mũi đã phun cao ba mét. Tiểu Bạch dùng cùi chỏ đụng Tần Cửu một cái, trao đổi với hắn một ánh mắt sếp Trường giàu quá rồi.

Liên hoan đến nửa sau, phật nhảy tường mới được bày lên bàn đầu rồng đẩy đến, kết hợp với chín người đẹp mặc sườn xám, dịu dàng nói nhỏ nhẹ đưa món ăn lên, khiến người ta cảm thấy làm hoàng đế cũng chỉ đến như thế.

Sếp Trương vui vẻ bóp thuốc lá, chu miệng húp ngụm canh, to tiếng khen ngợi, sau đó mắt nhắm lại tiến vào cảnh giới sung sướng đê mê.

Tiểu Bạch dùng thìa múc một muỗng, đưa vào trong miệng không lọt giọt nước nào.

“À…” Tiểu Bạch nghèo từ, “Anh Tần, rất tươi.”

Tần Cửu mở nắp ra, uống một ngụm nhỏ, quả thực nước canh ngon lại đậm đặc, lại không ngấy, là hương vị hắn chưa bao giờ nếm thử. Nhưng hắn không biểu hiện khoa trương như Thuận Tử và thằng Tráng, có thể là hắn không có mệnh hưởng phúc, cho cho rằng thứ này ngon, bào ngư hải sâm chất thành một đống cũng rất tốt cho cơ thể.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Trần Duyên, nửa năm này cậu gầy giống như thoát hơi, hôm qua lúc ngủ còn nói xương cụt cấn ván giường đau.

Uống thêm một ngụm nữa, Tần Cửu cúi đầu ăn một miếng nhỏ, dư vị vào cổ họng kéo dài, khiến người nhớ mãi không quên.

Vậy lại húp một ngụm cuống cùng.

Tần Cửu húp ba ngụm xong thì dừng lại, lựa trứng chim cút bên trong ra ăn hết, đập nắp lại để qua một bên.

Tiểu Bạch say mê ăn hải sâm, nghiêng đầu hỏi hắn sao không ăn, Tần Cửu nói đợi lát nữa lại ăn rồi cầm đũa lên giải quyết cá mú chấm.

Thuận Tử đối diện gần ông chủ nhất, xem ra đã uống say, chống quai hàm cười ngây ngô với Tần Cửu. Sếp Trương cũng có chút men say, điếu thuốc cháy đến ngón tay cũng không biết. Tần Cửu ăn xong nửa đuôi cá mú chấm, lại ăn tôm Long Tỉnh bóc vổ, cuối cùng gắp mấy miếng thịt xông khói và cải trắng, no rồi.

Tiểu Bạch dựa vào ghế xoa bụng, mắt nhìn chằm chằm phật nhảy tường của Tần Cửu, “Anh Tần, nếu anh không ăn… thì cho em đi!”

Nghĩ hay nhỉ, Tần Cửu siết chặt sống lưng, “Mày nằm mơ đi, ai nói tao không ăn?”

Hắn dữ dằn trừng Tiểu Bạch một cái, sau đó chuyển phật nhảy tường từ bên trái qua bên phải, “Mày nói nhỏ lại cho tao, nghe không?”

“Nghe rồi.” Tiểu Bạch gật đầu, nấc một cái, lại lần nữa cầm đũa lên. “Em cảm thấy em vẫn có thể ăn.”

Đĩa không trên bàn đã xếp hai tầng, đám người này dù sao cũng là xã hội đen, cả đám đều rất biết giải quyết, ăn uống no đủ sau đó dỗ sếp Trương vui vẻ. Sau khi kết thúc nhét cho mỗi người năm trăm lì xì, còn hỏi bọn họ muốn đi rửa chân xoa bóp không.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của sếp Trương híp lại, nói y biết một nơi tốt.

Tẩn Cửu trực giác đây không phải nơi tốt lành gì, nhưng Thuận Tử và thằng Tráng nom có vẻ rất muốn đi, nên hắn dặn dò bọn họ chăm sóc sếp Trương, xoa bóp xong thì gọi chiếc xe đưa y về nhà.

“Anh Tần, buổi tối em cũng không muốn đi ỉa.” Tiểu Bạch lặng lẽ nói với hắn

“Mẹ mày bớt khiến tao buồn nôn.”

Bọn họ đi gần hết, Tần Cửu gọi nhân viên phục vụ tới đóng gói phật nhảy tường, đựng trong túi giấy.

Lúc ra khỏi sảnh khách sạn hắn cảm thấy gió đêm hơi mát mẻ, phật nhảy tường trong tay vẫn hơi ấm, hắn sợ lát nữa về nhà sẽ bị nguội mất, bèn cởi áo bọc hũ nhỏ lại.

Buổi tối hắn uống một nửa rượu vang, chắc chắn không thể lái xe mô-tô, giờ này xe buýt và tàu điện ngầm cũng dừng hoạt động rồi. Tần Cửu đành phải nhịn đau đón một chiếc taxi, báo địa chỉ quán ăn khuya.

Nhiều thịt heo, nhiều miến, bên dưới bóng đèn màu vàng, Tân Cửu ôm túi đóng gói nhìn bà chủ bày bánh, cuối cùng lúc bỏ nguyên liệu cũng tự mình cầm cái kẹp gắp thêm thịt heo và miến vào. Bà chủ kêu thảm thiết, nói đủ rồi đủ rồi, giành lấy cái kẹp không cho gắp thêm.

Cuối cùng Tần Cửu nhận được một cái bánh rán cuộn phình đến sắp nổ tung, rồi đi về nhà theo đèn đường.

Trên cánh tay phải của hắn có một bông hoa ở vai, lúc trẻ người non dạ xăm lên, bây giờ người trở nên cường tráng hình vẽ hơi biến hình phai màu. Thỉnh thoảng hắn tự hối hận, muốn tìm hình khác thay đổi, nhưng hình như Trần Duyên rất thích, thường xuyên sờ tới sờ lui trên hình xăm của hắn, hỏi hắn lúc xăm có đau không.

Không có cảm giác gì, Tần Cửu nói như vậy, thật ra là đau, nhưng nói đau rất mất mặt.

“Thật không? Trước kia bạn cùng phòng của em đi xăm hình, trở về đau đến mức run rẩy.” Trần Duyên nghi ngờ nói.

“Cậu ta dự dọa mình, hình của anh to thế này cũng không đau.” Tần Cửu khoe khoang hình xăm của mình, “Duyên Duyên có muốn xăm một cái không?”

“Không muốn, nhưng chúng nó rất đẹp.”

“Đồ nhát cáy.”

Trần Duyên bĩu môi, nói hình xăm là loại dũng khí, không xăm cũng là một loại dũng khí, nào có nhát cáy với không nhát cáy.

“Vậy nếu em muốn xăm hình, muốn xăm cái gì?”

“Hừm…” Trần Duyên nằm trên bả vai hắn suy nghĩ, “Xăm một con cá đi, gáy xăm đầu cá, cẳng chân xăm đuôi cá, anh nghĩ xem, biến thành một con cá, có thể có được bảy mốt phần trăm thế giới, muốn đi đâu thì đi.”

“Quào, chẳng bằng xăm bản đồ thế giới có lời hơn!” Tần Cửu trêu cậu.

“Không cần, diện tích lớn chắc chắn rất đau.” Trần Duyên nói thật như thể cậu thật sự muốn đi xăm hình.

Lúc cậu nói lời này, ánh mắt tự do tự tại, cho dù ẩn trong đêm tối cũng khiến Tần Cửu vô cùng rung động.

Trần Duyên không giống hắn, sinh ra ở trạm xe buýt, còn là thời đại một cây gậy thêm một tấm biển(*). Mặc dù trước sau chênh lệch không nhiều năm, nhưng Tần Cửu thật sự cảm thấy Trần Duyên sinh ra trong tháng giêng phù hợp với dáng vẻ của nhân loại mới. Tự do thoải mái, đại học lại học khoa triết học, vừa nghe đã rất có cảm giác văn hóa.

(*) mình chưa hiểu cái thời đại 一根棍子加一块牌子 là gì

Nhưng Trần Duyên chưa học xong, đại học năm ba đã vội vàng nghỉ học. Trước đó rất sớm Tần Cửu đã hỏi cậu tại sao, Trần Duyên vừa cầm giá áo mắc quần áo vừa nói học không vào. Hằng năm trong khoa đều có mấy người bị điên, bạn cùng phòng của cậu học mãi học mãi, mỗi lần ăn cơm lại muốn đếm trong bát rốt cuộc có bao nhiêu hạt cơm, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được.

Lúc đó Tần Cửu tin lời nói dối của cậu, mãi đến sau này mới ép hỏi ra Trần Duyên lựa chọn thôi học không hoàn toàn là vì sợ điên.

Đi đường tốn mất hai mươi phút, hắn đi toát cả mồ hôi, tới cửa nhìn thấy trong nhà sáng đèn, đột nhiên cảm thấy ở phòng cũ tự xây đơn sơ này cũng không có gì không tốt.

Trần Duyên đã mở cửa trước khi hắn mở cửa, bị giật mình bởi dáng vẻ để trần hai cánh tay của hắn, tiếp đó ngửi được mùi rượu nồng nặc.

“Anh đánh nhau với người ta à?” Trần Duyên lo lắng hỏi.

“Không có không có.” Tần Cửu giấu cánh tay ra sau lưng, “Mình vào nhà nói chuyện!”

Hắn đi vào, từ đầu tới cuối duy trì tư thế đối mặt với Trần Duyên, máy tính trên bàn đang sáng, vừa rồi chắc là Trần Duyên đang làm việc.

“Bảng biểu của ông chủ sao rồi?” Tần Cửu hỏi.

“Bữa cơm của ông chủ thế nào?” Trần Duyên hỏi lại, nghi ngờ nhìn về phía sau hắn.

“Bình thường, đâu ăn ngon bằng ăn với cục cưng Duyên Duyên!” Tần Cửu lấy bánh rán cuộn ra trước, “Cho em này.”

Trần Duyên chép miệng, vội vàng nhận lấy, mở ra ngửi một cái nói thơm quá.

“Còn có món thơm hơn đây này!” Tần Cửu biến ra túi giấy, đặt phật nhảy tường lên bàn, “Em xem đây là gì?”

“Quần áo của anh.” Trần Duyên ngồi xuống.

“… Em mở ra nhìn xem.” Tần Cửu mong đợi nhìn cậu.

Trần Duyên duỗi tay, mở nút thắt hai cánh tay áo, mùi thơm có ở lâm sản và hải sản xông vào mũi, cậu nhìn Tần Cửu, có dự cảm bên trong sẽ là gì đó.

Cách đóng gói của khách sạn quốc tế vô cùng hào phóng, đưa luôn cho hắn hũ đựng canh, Tần Cửu nhìn chằm chằm Trần Duyên mở nắp ra, sau đó lộ ra biểu cảm rung động mấy giây.

“Chồng ơi, đây là phật nhảy tường…”

“Đóng gói mang về, em nếm thử xem.”

Trần Duyên nghe lời nhấp một ngụm canh, Tần Cửu đã quên mất khi mình ăn là mùi vị gì, nên hỏi cậu thế nào, nguội rồi có bị tanh không. Trần Duyên rũ mí mắt xuống, im lặng thật lâu sau đó nói ngon, không bị tanh.

“Hì hì vậy là tốt rồi, anh quả nhiên thông minh, dùng quần áo của mình bọc lại sẽ không nhanh bị nguội.”

Mũi Trần Duyên cay xè, nghiêm túc nhìn hắn, “Chồng à, anh từng nghe nói cơm ảm đạm tiêu hồn chưa? Trong điện ảnh của ông Tinh(*), ăn ngon đến mức chảy cả nước mắt.”

(*) ông Tinh tức là Châ Trinh Trì

“Ôi đệt thế mà khiến em ăn đến khóc à, vậy cơm phải ngon lắm.”

“Chén canh ảm đạm tiêu hồn này, ngon hơn cả cơm ảm đạm tiêu hồn của ông Tinh.” Trần Duyên dùng sức chớp mắt hí kịch hóa, giống như muốn cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, có điều thật sự bị cậu nặn ra, tí tách rơi xuống.

“Ngon thì uống hết đi.” Tần Cửu vui vẻ, dùng ngón tay lau nước mắt ảm đạm tiêu hồn của cậu, “Một miếng phật nhảy tường, một miếng bánh rán cuộn.”

“Anh cũng ăn.” Trần Duyên đưa tới bên miệng hắn, Tần Cửu quay mặt đi, “Anh không ăn, anh ăn rồi.”

Trần Duyên nhíu mày, “Ăn rồi?”

“Đúng, khách sạn khác biệt mà, phật nhảy tường bày từng hàng, tùy tiện lấy.” Tần Cửu xoa tóc cậu, “Em ăn đi, anh lên giường chợp mắt một lúc.”

“Được.” Trần Duyên cắn miếng bào ngư, dai ngon sướng miệng vượt quá tưởng tượng

Cậu đang nhai bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu hỏi Tần Cửu, “Vương Dũng không về à?”

“Vương Dũng hả…” Tần Cửu uống rượu nên nói chuyện hơi ngọng, “Tối nay Vương Dũng muốn qua đêm ở khách sạn.”

“Sáng mai em đi đón nó.” Trần Duyên nói, Tần Cửu ngã xuống giường, không lên tiếng, Trần Duyên cũng không nói thì thêm nữa. Cậu dùng thìa mò vớt trong canh, đầu bếp làm phật nhảy tường rất chính tông, không thiếu những sơn hào hải vị nên có, nhưng Trần Duyên mò cả buổi, cũng không thấy trứng chim cút đâu.

Chắc là quên bỏ vào, nhưng khả năng này thật sự quá nhỏ, cực kỳ nhỏ bé. Trần Duyên ăn bánh rán cuộn, quý trọng uống hết giọt phật nhảy tường cuối cùng.

Hiệu quả tê liệt của cồn rất tốt, Tần Cửu ngã vào chăn giống như tiến vào một đám mây, buồn ngủ díp cả mắt. Tiếng động bên ngoài bắt đầu cách xa hắn, hắn nghe thấy tiếng Trần Duyên ăn bữa khuya xì xụp, giống như con chuột nhỏ, sau đó nghe thấy cậu mở máy nước nóng tắm rửa, lại nghe Trần Duyên rón rén trèo lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Tần Cửu mơ màng nghe thấy Trần Duyên đang nói cảm ơn.