Công Ty Đòi Nợ Hiệu Vợ Yêu

Chương 7: Dự Án Kéo Lông Cừu Từ Ngôi Sao Lớn (Thượng)




Mặt trời lặn về Tây kéo nghiêng cái bóng của hai người, Tần Cửu đỡ xe mô-tô, Trần Duyên cởi giày xách trong tay, đi chân trần giẫm lên từng vòng đường núi đi xuống.

Mặt đường mang theo nhiệt độ sót lại của ánh nắng, khoảnh khắc tiếp xúc với làn da truyền đến sự yên lòng. Đến đường xuống dốc, Tần Cửu đột nhiên muốn thử xem Vương Dũng có thể tự đi được không, nắm chặt tay lái buông ra lại nắm vào, Trần Duyên đi theo sau nhìn, cảm thấy trong nháy mắt nào đó, bọn họ đều là người tự do.

“Chồng ơi, anh quay đầu lại.” Trần Duyên mở camera điện thoại.

Tần Cửu ơi một tiếng, ổn định xe nhìn ra sau, Trần Duyên đúng lúc nhấn nút chụp, sau đó không ngừng phóng đại thu nhỏ xem tường tận. Chồng cậu rất ăn ảnh, cười lên vừa ngốc vừa đẹp trai, rất có sức quyến rũ, rõ ràng là phái yên vui. Trần Duyên cũng nở nụ cười, tiện tay lưu lại.

Tin tức đẩy vừa vặn tiến vào, thể chữ đậm nét to, nói một ngôi sao lớn họ Đặng tháng sau sẽ tới thành phố của họ mở concert vé rất hot chậm tay là hết, nắm chặt nắm chặt nắm chặt!

Trần Duyên đưa tin tức cho Tần Cửu xem, hai người đồng thời nhìn chòng chọc nó mấy giây, ngửi được mùi của cơ hội buôn bán.

Khi họ về đến nhà màn đêm đã buông xuống, không khí ngoài thành tốt, có thể thấy rõ sao đêm hè. Trần Duyên nhận ra Bắc Đẩu Thất Tinh, trước khi vào nhà cậu vẽ vài vòng cho Tần Cửu xem, nhảy nhót như đứa trẻ, hình như đã quên đi khó chịu vào buổi chiều.

Trước khi ngủ Tần Cửu xả chậu nước ấm đến bên giường cùng ngâm chân với Trần Duyên, hắn không khống chế được nhiệt độ nước, quá nóng, nhưng cắn răng nhẫn nhịn mười giây vẫn có thể ngâm. Trần Duyên hút không khí, nhanh chóng vượt qua giai đoạn thích ứng, bắt đầu tính xem hôm nay đã bỏ ra bao nhiêu tiền.

Tiêu hết một trăm trong trung tâm thương mại, chín mươi lăm tiền dầu, năm trăm đồng ban đầu đã ít đi hai trăm, ống tiết kiệm lập tức lộ vẻ trống trải. Trần Duyên tìm mấy tờ mười tệ trong ngăn kéo ra bù vào, thoạt nhìn tốt hơn nhiều.

“Lúc nào sếp Trương lại mời khách?” Trần Duyên hỏi.

Tần Cửu đàng hoàng nói không biết, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân nóng đỏ của mình, “Anh dẫn các anh em cố gắng hơn.”

Xài tiền như nước, kiếm tiền như kéo tơ, vì nhanh chóng thực hiện nguyện vọng đổi nhà, nhất định phải quán triệt đầy đủ phương châm có thể kiếm bao nhiêu tiền thì kiếm bấy nhiêu. Ví dụ như bây giờ, một cơ hội buôn bán tuyệt vời đã bày ra trước mắt họ.

Đần tiên Trần Duyên nghĩ đến là mua đi bán lại vé vào, Tần Cửu hỏi cậu một vé vào bao nhiêu tiền, bản thân Trần Duyên cũng chưa từng đến concert, không hề có khái niệm đối với mấy cái này. Cậu mở phần mềm mua vé ra, giật mình chép miệng một cái, “Giá trị bản thân của ngôi sao họ Đặng này cao quá rồi! Vé đứng bên ngoài bán sáu trăm tám tám, bên trong sân một ngàn tám trăm tám tám, ba ngàn tám trăm tám tám, còn có vé hàng phía trước và vé khách vip, một tờ đắt nhất những tám ngàn tám trăm tám tám… Nhưng loại đắt nhất đã bán sạch.”

“Bây giờ bọn thanh niên giàu thế?” Tần Cửu ngồi song song với cậu.

“Đu idol rất điên cuồng.” Trần Duyên rất hiểu gật đầu một cái, “Thứ họ hướng tới không chỉ là ngôi sao.”

“Một tấm vé đắt như thế… Chúng ta mua được không?”

“Đương nhiên không mua được.” Trần Duyên dùng ánh mắt “anh đang nghĩ vì vậy” nhìn Tần Cửu, “Tất cả tài sản của chúng ta cộng lại còn chưa đủ mua mấy tấm vé sân trong, mua đi bán lại có nguy hiểm, không chừng sáu tháng cuối năm chúng ta uống gió Tây Bắc.”
Loading...


Tần Cửu tán đồng ừm một tiếng, “Anh thấy mấy cô gái trên mạng đi xem concert đều sẽ mang theo đồ phát sáng, gậy huỳnh quang này băng đô này.”

“Ý kiến hay!” Trần Duyên vỗ mạnh hắn một cái, lộ ra nụ cười của gian thương, “Gậy huynh quang vừa không chiếm chỗ vừa có thể tùy tiện kêu giá… Chồng ơi! Anh là thiên tài!”

“He he he.” Tần Cửu cũng cười như kẻ gian thương, hắn biết có trang web tên là dắt cừu chuyên bán sỉ, mặt hàng không khác gì những thứ mua được trên nền tảng, trước kia lúc còn lăn lộn hắn thường xuyên bán sỉ kìm nhổ đinh, cắt cửa dây kẽm và cửa xích thép, dùng rất tốt.

Hắn bảo Trần Duyên tải phần mềm, thu được một trăm cây huỳnh quang mới mười tệ, hai người đụng chân trong chậu, trong bụng nở hoa.

Ông trời muốn họ phát tài, ngăn cũng không ngăn được.

“Giá vào một hào một cây.” Trần Duyên tính toán, “Chúng ta bán hai tệ một cây, ba cây năm tệ, phía sau nhìn tình huống tăng giá, ví dụ như năm tệ một cây, mười tệ ba cây.”

“Duyên Duyên, em lòng dạ đen tối quá.”

“Không lòng dạ đen tối làm sao kiếm tiền được, nói không chừng đến lúc đó người khác bán còn tham hơn bọn mình.” Trần Duyên xoay con ngươi.

Tần Cửu cảm thán ánh mắt chọn người yêu của mình sao tốt thế chứ, giơ tay nhéo mặt Trần Duyên một cái, “Mua đi.”

“Đợi chút nữa.” Trần Duyên chậm rãi híp mắt lại, hiện lên ánh sáng thông minh lanh lợi, “Không thể mua vớ vẩn, em đi tra màu tiếp ứng của ngôi sao kia.”

Tần Cửu vừa định hỏi gì đó, Trần Duyên đã Baidu được đáp án, Tần Cửu lại gần nhìn, hóa ra là màu đại diện cho ngôi sao, fan tặng đồ đều phải theo màu đại diện, màu tiếp ứng của ông thần tài Đặng của họ là màu lam, màu sắc rất dễ mua.

Ngâm chân xong, bàn chân đi một ngày thoải mái hơn, Tần Cửu và Trần Duyên mỗi người một cái khăn lau khô, hội nghị thương nghiệp đã thuận thế chuyển lên gối.

“Mua ba trăm tệ trước, còn lại đợi chúng ta được phát lương, đến gần buổi concert lại mua một đợt lớn, thật sự không bán được còn có thể trả hàng.” Trần Duyên chảy nước bọt ròng ròng, chui vào trong ngực Tần Cửu cười như điên.

“Đây hoàn toàn là làm ăn không vốn mà!” Tần Cửu hôn lỗ tai cậu, bảo Trần Duyên kiềm chế niềm vui, cẩn thận buổi tối ngủ không yên.

Cả người Trần Duyên đắm chìm trong giấc mơ đẹp tay không bắt sói, nửa đêm Tần Cửu ôm cậu từ phía sau ngủ thiếp đi cậu vẫn đang đếm cừu, đếm mãi đếm mãi đám cừu xù xì kia biến thành từng túi tiền mặt màu đỏ, đập xuống đất lại bắn lên. Trần Duyên cũng không cần duỗi tay bắt, bọn chúng sẽ tự xếp hàng nhảy vào trong khuỷu tay, nặng trĩu, là sức nặng của hạnh phúc.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Duyên không ngừng hoàn thiện kế hoạch kéo lông cừu[1] của họ, sau một hồi đàm phán chủ tiệm đồng ý đưa hai mươi biểu ngữ màu lam, cậu đổi ảnh đại diện thành người đẹp lộ ngực tiếp tục tranh thủ một chút, ông chủ chảy nước mắt lại cho năm cái băng đô tai mèo màu lam. Trần Duyên cực kỳ hài lòng, nhào lên giường cười ngây ngô, đúng lúc Tần Cửu tan làm về, nói cuối tuần bọn hắn phải đến cửa hàng đàn đòi nợ, hỏi Trần Duyên có muốn chen một chân vào không, có thể đánh đàn miễn phí.

[1] kéo lông cừu: hiểu đơn giản là lợi dụng các phương thức sẵn có để chiếm lợi. Ở đây đôi bạn trẻ dựa vào concert của ngôi sao họ Đặng để kiếm tiền

Lúc Tần Cửu nói đến “cửa hàng đàn”, Trần Duyên ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nói được thôi.

Tần Cửu biết chuyện Trần Duyên học đàn piano từ tiểu học, tay của cậu trời sinh thích hợp để đánh đàn, ngón út thon dài, khoảng cách với ngón cái rất rộng. Từ khi Tần Cửu biết Trần Duyên đến nay, chỉ từng nghe cậu đàn piano một lần.

Lúc ấy bọn họ vụng trộm vào một phòng đàn của trường đào tạo, chưa đàn xong nửa bài hát đã bị bảo vệ cầm đèn pin bắt được cả người lẫn tang vật, đưa vào cục công an. Bởi vì không tạo thành tổn thất kinh tế gì, cảnh sát giáo dục hai người họ bằng miệng, rồi nhanh chóng thả người đi.

Sau khi đi ra Tần Cửu hỏi Trần Duyên có hối hận không, Trần Duyên nói không hối hận, Tần Cửu lại hỏi kích thích không, Trần Duyên nói kích thích. Cuối cùng hỏi còn muốn thử một lần không, Trần Duyên nói vẫn muốn.

Kết quả ngày hôm sau trường đào tạo người ta đã lấp lỗ an toàn, cửa cuốn, cộng thêm hai cái khóa nặng, Trần Duyên và Tần Cửu ngẩng đầu nhìn camera mới tinh trên đỉnh đầu, chấm đỏ sáng lên giống như mỉa mai dịu dàng, Trần Duyên thở dài, kéo dài bước chân rời đi.

Hai nghìn tệ một thẻ luyện đàn, tạm thời cậu không kiếm được.

“Ngày mai mấy giờ?” Trần Duyên hỏi.

“Tám giờ tối, đợi khách hàng ở đó đi hết lại xử lý hắn.” Đòi nợ cũng có tiêu chuẩn cơ bản, Tần Cửu lấy điện thoại ra xem xét vị trí của cửa hàng đàn, “Duyên Duyên chúng ta ăn cơm tối xong rồi qua.”

Hắn nói rất nhẹ nhàng, cảm giác như bọn họ cơm nước xong xuôi rồi đi tản bộ vậy, Trần Duyên gật đầu. Khi Tần Cửu sắp xếp chuyện có sức quyến rũ đáng chết, hình như không có thứ gì làm khó được hắn, chỉ cần Tần Cửu vừa ra tay, tự nhiên có thể xử lý thỏa đáng. Trần Duyên thích sức mạnh của hắn và thỉnh thoảng cúi đầu, gặp được Tần Cửu giống như gặp được cây đại thụ, chỉ có tiến vào trong phạm vi bảo vệ của nó mới có thể nhìn thấy bông hoa nhỏ màu trắng nở dưới phiến lá.

“Nhiệm vụ ông chủ giao cho em có nặng không?” Tần Cửu liếc nhìn excel trên máy vi tính, ở đó rất nhiều chữ số, nhìn chóng cả mặt.

“Vẫn ổn, em làm xong rồi.”

“Buổi tối muốn làm gì?” Tần Cửu đến gần, lúc hắn ngậm miệng không nói lời nào, thoạt nhìn rất gợi cảm, Trần Duyên không chớp mắt quan sát đôi mắt đen tuyền và đôi môi mỏng của hắn, cẩn thận giống như hồi bé quan sát côn trùng.

“Muốn anh chơi em.”

Trần Duyên mặc tất chân Tần Cửu trả tiền, một chân đạp lên bả vai hắn, chậm rãi rời xuống, tình sắc vuốt ve núm vú, cuối cùng dừng lại ở đũng quần đang phồng lên, ấn ấn mấy cái, từ từ mở miệng: “Không phải em từng nói, sẽ khiến anh thích cái này à?”

Hành động này thành công khơi lên lửa dục của Tần Cửu, hắn đè háng Trần Duyên kéo người lại gần, thuận theo bắp đùi của cậu sờ đến mũi chân mơ hồ lộ ra màu da của cậu, phần hông không tự chủ được kề sát vào đùi cậu. Trần Duyên nâng cao eo, cười mắng hắn là đồ dê già, Tần Cửu vui vẻ phát huy bản chất dê già, một tay vén áo Trần Duyên lên, cúi đầu ngậm lấy điểm hồng nhạt, bàn tay bóp mạnh mông cậu qua lớp tất chân.


“Cục cưng, cái mông của em lẳng lơ quá.” Tần Cửu nói tục tĩu, “Có phải thèm chịch không?”

Trần Duyên ngước mí mắt nhìn hắn, đạp rơi quần ngoài và đồ lót của hắn, đường chỉ tất chân nhô lên ở lòng bàn chân đè xuống chỗ đỉnh, bên dưới Tần Cửu nhảy mấy cái, xương cụt tê như có điện, suýt nữa đã ra rồi.

Tần Cửu vừa hôn môi với cậu vừa cởi áo, Trần Duyên cũng cứng đến nỗi khó chịu, muốn cởi tất chân ra, Tần Cửu đè tay cậu lại, kéo theo cậu nhào nặn một cách có kỹ xảo, “Đừng, mặc vào có cảm giác hơn.”

Hắn cởi một nửa tất chân xuống, lộ ra cái mông bị ghìm đến mức mượt mà dễ chịch, Trần Duyên xụi lơ trong ngực hắn, tờ rym cứng ngẩng lên nhỏ nước đi tìm tay hắn. Trần Cửu cố ý né tránh, chỉ bôi trơn và mở rộng đơn giản cho cậu, đi vào Trần Duyên từ mặt nghiêng.

“Duyên Duyên, cục cưng…” Tần Cửu mê loạn hôn cổ cậu, làm chậm động tác, “Em chặt quá.”

“Chồng ơi, anh sờ em.”

“Sờ em đi.”

Tần Cửu giữ chặt bả vai cậu tiếp tục đâm vào, Trần Duyên bị ép dừng ở biên giới muốn bắn nhưng không bắt được, nghĩ đến cái từ “gieo gió gặt bão”.

Khi tỉnh dậy trời đã hừng đông, lúc Trần Duyên xuống giường chân mềm nhũn thế là quỳ ngồi xuống đất, cậu cắn răng đứng lên, vén chăn lên đập Tần Cửu một trận, đe dọa nói hoặc là dùng tay hoặc là dùng miệng, dù sao cũng phải đền bù cho cậu.

Tần Cửu chọn hết, cho đến khi Trần Duyên lại xin tha với hắn.

Lãng phí thời gian với Tần Cửu, Trần Duyên rất tình nguyện.

Nhưng chuyện chính không thể trì hoãn, bọn họ đúng giờ ăn cơm trưa và cơm tối, đúng đúng giờ đi đòi nợ. Trải qua dạy dỗ tay cầm tay của Tần Cửu, nhóm người anh cũng nghiêm chỉnh huấn luyện, đánh vào cửa hàng đàn rồi phân tán ra bốn phía, ai lục quầy hàng cứ lục, ai tìm ông chủ cứ tìm. Tần Cửu đã dặn dò bọn họ thật sự không được thì chọn thứ rẻ tiền để đập, sàn kính gì đó, đàn piano quá đắt, lỡ như ông chủ báo cảnh sát bọn họ không đền nổi, hơn nữa cục cưng Duyên Duyên của hắn sẽ không vui.

Lúc Tiểu Bạch đến mời Tần Cửu đi qua, ông chủ đã bị Thuận Tử và thằng Tráng đè hai bên, dọa cho phát sợ. Ông ta còn kém lão Lại một khoảng, trước mắt chỉ sợ ba mươi vạn chưa trả, tiền thuê cửa hàng một năm rưỡi.

Ông chủ gầy teo, trên sống mũi đeo kính gọng vòng, dáng vẻ thư sinh yếu đuối, cho nên bọn Thuận Tử không dễ làm khó y, bèn gọi Tần Cửu tới xử lý.

Tần Cửu ngồi xổm xuống nhìn y, đốt một điếu thuốc, “Chưa trả hết tiền à?”

“Sẽ… sẽ trả hết.” Mí mắt ông chủ giật liên tục, “Sau này chắc chắn sẽ trả hết, sẽ trả, đại ca anh bảo họ đừng đập nữa.”

“Không muốn sau này sau này, con mẹ nó tao ghét sau này nhất, mày nói một câu, bây giờ có thể trả lại bao nhiêu?”

Y chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà tràn đầy mảnh vụn, “Năm vạn…”

“Mười vạn.”

“Bảy vạn.”

“Mày ở đây cò kè mặc cả đấy à? Mười vạn! Còn nói dóc thì mười lăm.”

Ông chủ phiền muộn nghiêng đầu, “Tôi nghĩ xem…”

“Được, mày cứ nghĩ đi, dù sao mười vạn không chạy.” Tần Cửu vỗ vỗ mặt y, “Mặt hàng đáng giá nhất chỗ này ở đâu?”

“Các anh muốn làm gì?” Ông chủ hoảng sợ nói.

“Không làm gì! Không cướp của mày! Nói đi ở đâu.”

“Gian cuối cùng ở hành lang… chìa khóa trong ngăn tủ…”

Trần Duyên đến sau lưng Tần Cửu, nhỏ giọng hỏi thương hiệu gì.

“Thương hiệu gì! Nói!” Tần Cửu quát to một tiếng.

“A a a a a Steinway! là Steinway!” Ông chủ kêu thảm, giơ tay đầu hàng.

(Steinway là một công ty piano Mỹ gốc Đức)

Trần Duyên gật đầu, đúng là đáng giá nhất, Tần Cửu hài lòng đứng lên, bảo Trần Duyên kéo cánh tay hắn, trước khi đi dặn dò các anh em trông chừng ông chủ, đừng để người ra suy nghĩ rồi chạy.