Công Viên Nhỏ - Mai Tử Đao

Chương 57




Edit: Bồng Bềnh

Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất  lấy điện thoạitừ trong ngăn kéo ra, chuẩn bị nhắn tin nói với Hạ Du Nguyên như đã hứa. Nào ngờ, tin nhắn của cậu lại đến trước.

Hạ Du Nguyên: Cậu chưa về đến nhà à?

Lý Quỳ Nhất: Vừa mới về tới.

Hạ Du Nguyên: Được rồi.

Lý Quỳ Nhất tiện tay úp điện thoại xuống bàn, lấy sách vở từ trong balo ra rồi ôn lại những kiến thức chưa học xong trong buổi tự học tối nay. Cô hệ thống lại kiến thức đã học trong ngày hôm nay, sau đó học thuộc những phần cần thiết. Giáo viên chủ nhiệm mới cực kỳ coi trọng việc học sinh có thuộc bài trong sách giáo khoa hay không. Thầy thích bất ngờ kiểm tra vài học sinh trong giờ đọc sáng, thầy không chỉ kiểm tra môn chính trị thầy dạy, mà còn có thể lấy sách lịch sử hoặc ngữ văn trên bàn học sinh, sau đó chọn ngẫu nhiên một đoạn cần học thuộc rồi yêu cầu học sinh đọc thuộc lòng. Nếu lần đầu không thuộc được, thì sẽ phải đứng đọc trong giờ học buổi sáng; nếu lần thứ hai vẫn không thuộc, thì phải đứng nghe suốt buổi học; nếu lần thứ ba mà vẫn không thuộc nữa, chỉ còn cách ra ngoài cửa sổ lớp nghe giảng. Các học sinh đều kêu ca là thầy thật biến thái, nhưng cũng chỉ biết răm rắp lo sợ học thuộc, mỗi ngày trước khi vào lớp đều thành tâm cầu nguyện, hy vọng mình không phải là người xui xẻo bị gọi tên kiểm tra.

Học thuộc xong thì đã hơn 11 giờ rưỡi. Lý Quỳ Nhất vội đi tắm, sau khi quay lại thấy điện thoại vẫn để trên bàn, cô định cất vào ngăn kéo. Song khi vừa cầm lên, Lý Quỳ Nhất lại thấy Hạ Du Nguyên lại gửi thêm vài tin nhắn.

Hạ Du Nguyên: Kính mắt đẹp.

Vài phút sau.

Hạ Du Nguyên: Bánh ngọt ngon không?

Lại vài phút sau.

Hạ Du Nguyên: Sách Toán “Thiết kế Sáng tạo” phải làm đến trang nào?

Cuối cùng, như thể cậu đã mất kiên nhẫn.

Hạ Du Nguyên: Lý Quỳ Nhất, trả lời mình đi.

Không trả lời.

Lý Quỳ Nhất cảm thấy cậu chỉ đang kiếm chuyện, giống như hôm đó cậu cứ khăng khăng nói bài thi toán của cậu ở chỗ cô vậy. Cô dứt khoát khóa điện thoại vào ngăn kéo, leo lên giường chui vào chăn.

Nằm trằn trọc mãi, Lý Quỳ Nhất không sao ngủ được, một ý nghĩ lạ lùng cứ lởn vởn trong đầu cô, không thể nào xua tan đi.

Liệu có phải… 

Hạ Du Nguyên, thích mình không?

Lý Quỳ Nhất biết, cho rằng người khác thích mình nghe có vẻ rất tự luyến. Nhưng gần đây thái độ của Hạ Du Nguyên đối với cô thực sự quá kỳ quặc, khiến cô không thể không nảy sinh nghi ngờ như vậy.

Nhưng, cậu thích cô ở điểm gì chứ?

Lý Quỳ Nhất không phải là người tự ti, cô chỉ cho rằng giữa cô và Hạ Du Nguyên không có nền tảng để phát triển tình cảm. Thích một người ít nhất phải nhìn thấy được ưu điểm của đối phương không? Còn cô và Hạ Du Nguyên suốt ngày cãi nhau, vạch trần khuyết điểm của nhau cũng kha khá.

Nếu Phương Tri Hiểu có vẻ đáng tin cậy trong chuyện tình cảm, cô còn có thể thảo luận với cô nàng về vấn đề này. Dù sao mọi người cũng nói “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” mà. Đáng tiếc, Phương Tri Hiểu lại không đáng tin chút nào, nói với cô nàng về chuyện này chỉ khiến cô nàng như con khỉ đột phấn khích trong rừng rậm, đập ngực gào lên: “Đừng nghi ngờ nữa, cậu ta chắc chắn thích cậu!”

Hơn nữa, gần đây Phương Tri Hiểu lại thất tình… Lần trước khi ăn cơm cùng Tô Kiến Lâm, Phương Tri Hiểu ngại ngùng hỏi chú ấy: “Trước đây chú cũng học khối tự nhiên đúng không ạ? Vậy sau này nếu cháu gặp bài nào không hiểu thì có thể hỏi chú không? Chú yên tâm, cháu sẽ không thường xuyên làm phiền chú đâu, chỉ thỉnh thoảng… Thỉnh thoảng hỏi một chút thôi.” Kết quả là Tô Kiến Lâm nói: “Học kỳ tới chú có nhiều môn học lắm, bình thường cũng ít khi xem tin nhắn điện thoại, cháu cứ hỏi thầy cô hoặc bạn bè của cháu đi.”

Nói đến mức này rồi thì đúng là từ chối thẳng thừng. Sau bữa ăn, Phương Tri Hiểu khóc lóc kể lể với Lý Quỳ Nhất cả buổi, nói rằng mình thất tình rồi.

Dù chuyện này “chỉ có sấm mà không mưa”, song Lý Quỳ Nhất vẫn nghĩ rằng thời điểm quan trọng này không nên kích thích cô nàng thì hơn.

Haizz, nghĩ nát óc rồi mà vẫn không hiểu được, nếu Hạ Du Nguyên có thể dễ hiểu như một bài toán thì tốt biết mấy. Mà cho dù có xác định được cậu thích cô thì sao chứ? Cô đâu có thích cậu, không thể đáp lại được.

Có đáp lại hay không chỉ là chuyện nhỏ, điều Lý Quỳ Nhất lo lắng chính là nếu Hạ Du Nguyên thực sự thích cô, vậy chắc chắn ngày nào cậu cũng sẽ làm phiền cô, mà vừa khéo chỗ ngồi của cậu lại ở ngay sau cô, quá dễ để gây rắc rối.

Sau một hồi suy nghĩ lung tung, cuối cùng Lý Quỳ Nhất cũng hơi buồn ngủ. Cô mơ màng tự an ủi mình rằng mọi việc cần phải nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu Hạ Du Nguyên chẳng hề thích cô thì sao?

Buổi đọc sáng hôm sau là môn Ngữ văn. Nhân lúc giáo viên Ngữ văn chưa vào lớp, Lý Quỳ Nhất tranh thủ ôn lại hai lần chính trị và lịch sử tối qua để ghi nhớ sâu hơn. Đến khi giáo viên Ngữ văn vào lớp, cô mới đổi thành sách Ngữ văn và bắt đầu đọc thuộc bài “Tỳ Bà Hành”. Lúc đang đọc thì đột nhiên có một cục giấy bị ném đến, đúng lúc rơi trúng sách của cô. Lý Quỳ Nhất nhìn về phía bục giảng, thấy giáo viên Ngữ văn không để ý, cô lén mở cục giấy ra.

Là nét chữ và giọng điệu của Hạ Du Nguyên.

“Sao không trả lời mình!”

Chỗ cần dùng dấu hỏi mà cậu lại dùng dấu cảm thán, chứng tỏ cậu đang rất tức giận. Lý Quỳ Nhất thấy Hạ Du Nguyên như vậy thì suy nghĩ kia lại lóe lên trong đầu, nhưng cô lập tức lắc đầu để xua tan nó, sau đó thầm nghĩ cậu có tư cách gì mà giận, ngay cả khi cậu thích mình thì cũng không có tư cách giận. Lý Quỳ Nhất không muốn đôi co với cậu, thế là cô cầm ngay bút rồi viết ba chữ: “Không nhìn thấy.”

Viết xong, cô lặng lẽ ném cục giấy trở lại bàn sau.

Một lát sau, cục giấy lại bay tới.

“Mình tha thứ cho cậu rồi.”

Lý Quỳ Nhất: “…”

Cô gần như có thể hình dung ra vẻ mặt của Hạ Du Nguyên khi nói những lời này, cằm hơi ngếch lên, mặt vừa tự mãn vừa kiêu ngạo, như thể đã ban cho người khác một ân huệ lớn. Nhưng cô đâu có giải thích với cậu, mà cô cũng chẳng xin lỗi cậu, cậu tha thứ cái quái gì chứ!

Chịu thua người này luôn, tự mình đa tình.

Sau hơn hai tuần học cùng, các bạn trong lớp dần quen thuộc, kể cả người không thích giao du với người khác như Lý Quỳ Nhất thì cũng đã nhớ hết tên và mặt của mọi người… Có thể cũng do sĩ số lớp ít.

Lớp mới cũng bắt đầu hình thành sự ăn ý mới. Chẳng hạn, biệt danh mà Hạ Du Nguyên đặt cho giáo viên chủ nhiệm và giáo viên Ngữ văn bất ngờ lan truyền khắp lớp. Ban đầu chỉ có vài nam sinh gọi như vậy, về sau mọi người đều dùng biệt danh “GG Bond” và “Từ Phúc Ký” để gọi hai thầy cô này.

Hoặc như, ngày thứ Năm có tới bốn tiết Toán, trong đó hai tiết liền nhau, cộng thêm việc giáo viên Toán luôn nói bóng nói gió hơi xem thường học sinh khối xã hội, khiến mọi người không thoải mái, nên cả lớp gọi ngày này là “Thứ Năm Đen Tối.”

Mặc dù đã chọn khối xã hội, nhưng các môn tự nhiên cũng không bị bỏ hẳn. Để chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá năng lực năm lớp 11, trường vẫn sắp xếp mỗi tuần một tiết Vật lý, Hóa học và Sinh học. Tuy nhiên, khi học các môn này, chẳng mấy ai nghe giảng nghiêm túc, kể cả thầy cô dạy cũng không hào hứng. Một tiết chỉ dạy nửa chừng, thời gian còn lại để học sinh làm bài tập môn khác.

Môn Mỹ thuật và Âm nhạc chẳng còn từ lâu, chỉ có Thể dục là vẫn giữ đều đặn hai tiết mỗi tuần. Dù sao thì mới chỉ lớp 10, thầy cô cũng chưa đến mức phải tranh thủ đên mức cướp tiết, nên giáo viên Thể dục gần như không bao giờ nghỉ ốm.

Giáo viên Thể dục mới họ Lâm, cô rất được học sinh yêu thích. Lý do khá đơn giản, chính là vì cô giáo rất đẹp trai, cao ráo, tóc ngắn mạnh mẽ, mặc đồ thể thao đứng đó, dáng dấp điệu bộ nhìn cực đẹp. Các bạn nữ trong lớp đều là người mê cái đẹp, bất kể là nam hay nữ thì cũng mê hết, huống hồ xem trai đẹp thì phải lén lút, nhưng ngắm cô giáo đẹp trai ngầu lòi thì có thể quang minh chính đại mà ngắm. Thậm chí có những bạn nữ dũng cảm, trong giờ hoạt động tự do còn đến nói chuyện với cô giáo Lâm. Quả nhiên thu hoạch được thêm nhiều tin tức. Thông tin mới biết là cô giáo Lâm từng ở trong quân đội, sau khi xuất ngũ mới trở thành giáo viên Thể dục.

Do trường đã thay thế việc rèn luyện thể chất hàng ngày bằng các bài tập thể dục giữa giờ, nên trong giờ Thể dục, học sinh phải học các động tác với giáo viên để nhảy bài “Hoa Anh Đào Lãng Mạn” của Quách Phú Thành.

Đối với nhiều học sinh cấp 3, nhảy thể dục nhịp điệu là một việc rất ngượng ngùng. Mọi người sợ rằng động tác của mình sẽ không đẹp, bị người khác cười chê; hơn nữa trong tâm lý kỳ quặc của nhiều người, nhảy nghiêm túc sẽ bị chỉ trích, và ngược lại, thể hiện dáng vẻ khinh thường, làm qua loa vung tay múa chân mới được cho là ngầu.

Cô Lâm thấy mọi người không muốn học thì cười sảng khoái, nói rằng bản thân cũng không thích nhảy cái này, nhưng không có cách nào khác, trường yêu cầu thì phải nhảy, sắp tới còn có lãnh đạo tỉnh về kiểm tra, nhảy tốt bài thể dục nhịp điệu giữa giờ cũng là để thể hiện bộ mặt của trường, vì vậy mọi người vẫn phải học nghiêm túc. Đồng thời cô hứa rằng, sau khi học xong bài thể dục giữa giờ, cô sẽ dạy mọi người quyền khống chế đối thủ1.

Trẻ con mười lăm, mười sáu tuổi rất dễ dỗ, cả lớp ồn ào nói “nói lời giữ lời”, rồi hi hi ha ha thả lỏng chân tay nhảy nhót tập thể dục. Mọi người đều cảm thấy giáo viên Thể dục là người rất thoải mái, để bày tỏ sự ngưỡng mộ, cả lớp bắt đầu gọi cô là “anh Lâm”.

Học thể dục nhịp điệu được nửa tiết, nửa tiết còn lại giải tán cho học sinh tự do hoạt động.

Đối với Lý Quỳ Nhất mà nói, thể dục nhịp điệu đương nhiên tốt hơn chạy bộ gấp trăm lần, tuy cũng mệt nhưng không phải mệt đứt ruột đứt gan, hơn nữa học thế này còn được thoải mái tay chân sau khi ngồi trong lớp thời gian dài. Cô lau mồ hôi trên trán, đi đến dưới lưới xanh vây quanh sân thể dục để nghỉ ngơi.

Vừa mới ngồi xuống mặt sân cao su, một quả bóng rổ lăn đến bên chân cô.

Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên, cô thấy Hạ Du Nguyên đang chạy đến. Cậu không mặc đồ dày cộm như người khác, bên trong áo khoác đồng phục chỉ là một chiếc áo hoodie, hình như cậu cũng chẳng ngại lạnh. Khi Hạ Du Nguyên chạy đến gần, Lý Quỳ Nhất thấy cậu đang đeo chiếc kính chơi bóng rổ mà cô tặng. Không biết có phải nhờ khuôn mặt đó hay không, mà Lý Quỳ Nhất thấy chiếc kính này trông đẹp hơn hẳn.

Hạ Du Nguyên cúi xuống nhặt bóng rổ lên, ngẩng đầu, sau đó lấy đầu ngón tay xoa chóp mũi, dường như không tự nhiên lắm: “Bọn mình chuẩn bị chơi bóng rổ.”

“Ồ.”

Đi thì đi, liên quan gì đến cô chứ?

Thấy cô không quan tâm, cậu nhẹ nhàng nhìn cô một: “Cậu không muốn biết hiệu quả chống va đập của kính chơi bóng rổ mà cậu tặng thế nào à?”

Ý gì đây? Chẳng lẽ cậu muốn…

Lý Quỳ Nhất vội lắc đầu: “Kính này không có dịch vụ hậu mãi đâu.”

Hạ Du Nguyên: “…”

Ai cần cậu có dịch vụ hậu mãi chứ?

Hạ Du Nguyên đứng thẳng dậy, như không biết làm gì nữa mà chỉ vò lung tung sau gáy. Lúc này, phía sau mấy nam sinh gọi cậu: “Sao còn chưa qua đây? Có chơi không thì bảo?”

Làm sao đây? Đồng đội đang giục rồi.

Hạ Du Nguyên cắn răng, cầm bóng rổ ném qua ném lại trong tay, ánh mắt cũng đảo quanh không có mục tiêu, làm ra vẻ không để ý, hỏi: “Này… Cậu có muốn xem mình chơi bóng không?”

******

Lời của tác giả:

Cậu ấy chỉ là một chú chó nhỏ, làm sao giấu nổi điều gì?

******

Chú thích:
  1. Là một loại hình võ thuật trong quân đội Trung Quốc. Đây là một bài võ được thiết kế để huấn luyện binh lính, bao gồm các kỹ thuật tấn công, phòng thủ, khóa tay, và khống chế đối phương một cách hiệu quả trong các tình huống chiến đấu thực tế.