Sáng thứ hai, cuối cùng Đường Kí Minh cũng rời đi. Hứa Vị Trần chưa khỏi cảm hẳn nên chọn làm việc tại nhà.Bận bịu suốt buổi sáng thì khách hàng án kiện thương mại lần trước hắn làm gọi điện tới, muốn mời hắn đi ăn để cảm ơn, nghe tin hắn bị ốm, người ở đầu dây bên kia ân cần hỏi han, ngỏ ý muốn đến thăm. Hứa Vị Trần không thích người khác đến nhà, cũng sợ lây bệnh cho khách nên vội vàng từ chối.
Giọng vị khách khá thất vọng, hứa hẹn với Hứa Vị Trần rằng sau khi khỏi bệnh nhất định phải gặp nhau, ngoài ra còn bảo sẽ giới thiệu mấy người bạn cho luật sư Hứa, nhưng chưa nói chuyện xong, Hứa Vị Trần bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Hắn giật mình, vội vàng cầm điện thoại ra khỏi phòng sách, chỉ thấy Đường Kí Minh đứng ở cửa, không biết mở cửa kiểu gì, y cầm trong tay một cái túi giấy, cười với hắn: "Mang cơm trưa cho em."
Thi thoảng Hứa Vị Trần cảm thấy đầu óc Đường Kí Minh thật khó hiểu, lúc nào y cũng làm chuyện mập mờ vô tư như thế, hắn không thoát ra được, không tìm được bạn trai suốt nhiều năm nay, rõ ràng Đường Kí Minh đóng trách nhiệm rất lớn.
Hắn đồng ý yêu cầu gặp mặt của khách hàng, sau đó cúp máy, không vui nhìn Đường Kí Minh: "Anh vào kiểu gì?"
"Chẳng phải em bảo tôi lây bệnh, yêu cầu tôi chịu trách nhiệm ư?" Đường Kí Minh đóng cửa lại, đặt túi lên bàn bếp, sau đó đi tới, sờ trán Hứa Vị Trần, thản nhiên nói.
Thế cũng không phải bảo anh ở lại lâu, càng không phải bảo anh tự tiện nhập dấu vân tay theo ý mình.
Hứa Vị Trần muốn trả lời như vậy, nhưng hắn biết Đường Kí Minh nhiều việc cỡ nào, đang bận mà vẫn bớt thời gian đến chăm sóc hắn hoàn toàn là vì ý thức trách nhiệt và thiện tâm với bạn bè, hơn nữa Đường Kí Minh đã sắp xếp bàn ăn, y chưa nói gì.
Đúng lúc này điện thoại của hắn rung lên, nhận được tin nhắn của mẹ.
Mẹ hỏi hắn:【Người dì Nhã Quân giới thiệu đã gửi tin nhắn cho con chưa?】
Hứa Vị Trần cúi đầu trả lời: 【Gửi rồi ạ.】
【Con thấy thế nào? Trả lời tin nhắn chưa?】Mẹ nhắn một đoạn dài ngoằng, 【Hôm qua cậu ấy đến nhà dì Nhã Quân tặng tranh, mẹ thấy có vẻ cậu ấy là người thực tế. Tốt hơn mấy đứa đồng tính nam không ra nam, nữ không ra nữ trước kia mẹ gặp nhiều, với lại cũng hiểu rõ. Mẹ nghĩ rồi, nếu con muốn tìm thật thì chỉ có thể tìm tuýp người này thôi.】
Hứa Vị Trần không biết phải nhắn lại như nào, suy cho cùng thì bản thân hắn cũng là loại đồng tính mà mẹ từng gặp. Nhận xét của mẹ về đời tư của hắn luôn làm hắn cảm thấy áp lực, Hứa Vị Trần không muốn bất hiếu với mẹ vì mẹ chỉ còn hắn là có thể dựa vào, nhưng hắn cũng không muốn bà can thiệp vào chuyện tình cảm của mình.
Chắc thấy Hứa Vị Trần cau mày nhìn điện thoại không lên tiếng, Đường Kí Minh quan tâm hắn: "Vấn đề công việc à?"
Hứa Vị Trần ngước lên nhìn y một cái, lắc đầu: "Mẹ tôi."
Đường Kí Minh là người hiểu rõ tình hình nhà Hứa Vị Trần nhất, hắn không giấu giếm, đưa điện thoại cho Đường Kí Minh, không khỏi phàn nàn: "Tôi chưa gặp mà bà ấy đã nhắn cả tràng sớ dài thế này rồi, gặp xong chắc bà ấy mang sính lễ đến nhà em trai anh ngay quá."
Hứa Vị Trần ngồi xuống bàn ăn, nhận ra món Đường Kí Minh mang đến là đồ thức ăn nhanh của cửa tiệm hắn yêu thích.
(*) Thức ăn nhanh kiểu Trung gồm các món như bánh bao, mì, cơm hộp,...Mấy năm trước khi Hứa Vị Trần học trường luật, những lúc gặp phải thời tiết mưa tuyết, Đường Kí Minh sẽ bảo tài xế tới đưa đón hắn, hoặc nếu đúng lúc y ở thành phố và có thời gian rảnh, y sẽ tự mình đến đón.
Hứa Vị Trần quen bắt nạt Đường Kí Minh rồi nên cứ yên tâm hưởng thụ, sai bảo Đường Kí Minh đưa hắn đi chỗ này chỗ kia ăn cơm, quán ăn này là nơi hai người đến ăn nhiều nhất.
Bất kể là Đường Kí Minh nhớ sở thích của Hứa Vị Trần hay là chỉ tình cờ đi ngang qua, Hứa Vị Trần vẫn không khỏi cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy logo của cửa tiệm, hiếm khi khen y: "Sếp Đường ăn uống có gu thật."
Đường Kí Minh cầm điện thoại của hắn, ngồi xuống chỗ đối diện, sau đó đưa lại cho hắn, hỏi: "Em muốn gặp Phùng Vũ Ứng à?"
"Không biết." Hứa Vị Trần vừa thở dài, "Tôi còn chưa trả lời tin nhắn của cậu ta đây, chẳng biết rep sao. Thế có phải bất lịch sự không?"
Đường Kí Minh an ủi hắn: "Không trả lời còn lịch sự hơn là nói chuyện bị khó xử."
"Vậy à?" Hứa Vị Trần vẫn là thấy Đường Kí Minh hiểu mình.
Cứ tưởng bản thân không mong chờ gì, nhưng khi nói chuyện này với Đường Kí Minh, thấy y thậm chí còn chẳng quan tâm chứ đừng nói gì là ghen tị, Hứa Vị Trần nhận ra mình vẫn hơi thất vọng.
Hắn cúi đầu ăn mấy miếng, tự dưng mẹ lại gửi thêm tin nhắn nữa: 【Thôi cuối tuần bảo dì Nhã Quân mời cậu ấy đến nhà ăn cơm luôn đi, để mẹ hỏi Kí Minh, nếu thằng bé rảnh thì nhờ nó đưa con về rồi tham khảo giúp con một chút.】
Hứa Vị Trần đau cả đầu, trả lời mẹ: 【Cuối tuần này con rất bận.】
Mẹ lại nói: 【Ăn cơm mà sao không rảnh? Kí Minh còn chịu khó về hơn con nữa.】
Ngay lập tức, điện thoại của Đường Kí Minh cũng rung lên, y liếc qua, nói với Hứa Vị Trần: "Dì hỏi tôi cuối tuần đưa em về nhà được không."
"Anh bảo không rảnh mau lên, bà muốn anh đưa tôi đi ăn với em họ anh." Hứa Vị Trần lên tiếng đúng lúc, muốn khớp lời khai với y.
Đường Kí Minh không làm theo mà nhìn Hứa Vị Trần, nói: "Sớm muộn gì dì cũng muốn em gặp."
Hứa Vị Trần hơi bất ngờ, thấy ý của Đường Kí Minh có vẻ là cũng mong Hứa Vị Trần có thể gặp Phùng Vũ Ứng. Hứa Vị Trần không vui, sầm mặt bảo "tùy", sau đó không muốn ăn nữa nên bỏ dĩa xuống, la Đường Kí Minh: "Thế tôi gặp vậy. Thứ bảy tôi gặp rồi chủ nhật cầu hôn cậu ta, vừa lòng mấy người."
"Ý tôi là tôi đưa em về, em gặp, thấy không vui thì có thể rời đi bất cứ lúc nào." Đường Kí Minh giải thích.
Y nói rất bình tĩnh, trông chẳng có vẻ gì là muốn giục giã Hứa Vị Trần yêu đương nhưng lại cũng như đang cân nhắc cho Hứa Vị Trần. Hứa Vị Trần không sửng cồ nữa, khóe miệng trễ xuống, hắn nhìn Đường Kí Minh, một lúc sau mới chuyển chủ đề: "Tôi có thật sự nên học lái xe không?"
Đường Kí Minh cười bảo: "Giờ lại muốn học."
Hứa Vị Trần không nói gì, lại ăn tiếp.
Thứ ba Hứa Vị Trần bắt đầu đi làm lại, hắn cách quãng trả lời Phùng Vũ Ứng mấy tin nhắn.
Phùng Vũ Ứng nói chuyện rất thú vị, hai người thoải mái tâm sự chuyện cuộc sống, thời tiết và công việc, không khó xử như Hứa Vị Trần nghĩ.
Đường Kí Minh bảo cúm khỏi chậm, tuần này tối nào y cũng vô duyên vô cớ xuất hiện ở nhà Hứa Vị Trần, bảo ân cần thì cũng không phải đặc biệt ân cần lắm, y chỉ mang ít đồ ăn tới, xem xét tình trạng sức khỏe của Hứa Vị Trần rồi về, chắc do Hứa Vị Trần cứ ho miết nên y thấy áy náy trong lòng.
Hứa Vị Trần không chịu nổi việc cứ nhìn thấy Đường Kí Minh rồi còn đuổi cũng không đi của y, hắn hơi muốn xóa dấu vân tay của Đường Kí Minh tiếp lần nữa, nhưng Đường Kí Minh tới để chăm sóc hắn, không làm gì hắn, thậm chí cũng không ngủ ở nhà hắn, nếu đột ngột xóa đi thì có vẻ vô tâm.
Tới thứ bảy, Hứa Vị Trần đến văn phòng trước. Buổi chiều Đường Kí Minh đến đón hắn, lúc về tới nhà, trước cửa nhà Hứa Vị Trần đã có một chiếc ô tô đang đỗ.
Vào nhà, nghe thấy tiếng cười giòn tan của mẹ, Hứa Vị Trần và Đường Kí Minh đi qua, thấy Phùng Vũ Ứng đang kể chuyện cười cho hai bà mẹ.
Lý Văn Tâm cười khằng khặc không dừng được, hiếm khi Hứa Vị Trần thấy mẹ vui như vậy, ấn tượng với Phùng Vũ Ứng lại tốt hơn một chút.
Phùng Vũ Ứng đẹp trai hơn trong ảnh, cũng không ăn mặc theo style đường phố như trong ảnh, cậu ta đội mũ lưỡi trai, tháo hết hoa tai và nhẫn, trông như một nam sinh viên đại học.
Hứa Vị Trần gật đầu chào hỏi cậu ta, Phùng Vũ Ứng chưa nói chuyện với hắn được mấy câu đã bị mẹ Hứa Vị Trần gọi.
Có vẻ mẹ của Hứa Vị Trần rất thích Phùng Vũ Ứng, bà liên tục giới thiệu Hứa Vị Trần cho cậu ta, quả thật chỉ muốn kể hết cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Hứa Vị Trần ra, Phùng Vũ Ứng còn vô cùng cổ vũ, gật đầu rồi hỏi liên tục, nghe chăm chú đến mức Hứa Vị Trần phát bực.
Hứa Vị Trần bức bối không ngồi yên được, hắn đối mấy tư thế ngồi, cúi đầu đọc tin tức công việc trong điện thoại, bị mẹ nhắc vài câu đành úp điện thoại xuống bàn, mặt cũng cúi xuống.
Hứa Vị Trần buông thõng hai tay bên chân, đau đớn nghe mẹ hắn và Phùng Vũ Ứng trò chuyện, hắn không chịu được, tính cầm điện thoại lên, hai mắt đang nhìn về phía đồng hồ trên lò sưởi thì mu bàn tay bỗng bị chạm vào.
Đường Kí Minh ngồi bên trái hắn khom người sát vào bàn ăn như đang nghe Lý Văn Tâm nói chuyện, nhưng ở góc khuất không ai nhìn thấy, y lại đang nhẹ nhàng nắm lấy tay Hứa Vị Trần.
Hứa Vị Trần không dám nhìn y, chỉ biết từ mu bàn tay hắn, Đường Kí Minh lại chạm tiếp vào lòng bàn tay. Giống như đang trấn an bản thân, Hứa Vị Trần lại lập tức nghĩ chỉ có Đường Kí Minh là hiểu hắn, hắn thấy tủi thân nên khum ngón tay, tóm lấy Đường Kí Minh, nắn bóp tay Đường Kí Minh loạn xạ như bóng bóp giảm stress.
Nắm được mấy giây, tâm trạng Hứa Vị Trần vừa bình tĩnh lại được đôi chút thì mẹ bất ngờ nhìn về phía hắn, hắn hốt hoảng, thụt tay về.
"Vị Trần," Mẹ nói, "Con đi lấy album ảnh hồi nhỏ của con cho Vũ Ứng xem đi."
"Con có biết ở đâu đâu." Hứa Vi Trần rất bất lực, không muốn động đậy.
"Không ở trong phòng sách thì là ở trong phòng con, để Kí Minh đi tìm với con xem." Mẹ nói tiếp.
Đường Kí Minh đứng dậy trước, Hứa Vị Trần cũng chỉ đành đứng lên cùng.
Hai người vào phòng Hứa Vị Trần trước, Hứa Vị Trần đi tới chỗ giá sách, quay lại nói với Đường Kí Minh: "Tôi muốn về."
"Ăn xong đã," Đường Kí Minh đến gần hắn, đưa tay xoa tóc hắn, khẽ an ủi, "Tôi bảo thư kí gọi cho tôi."
Đường Kí Minh tự bước đến trước mặt Hứa Vị Trần, đương nhiên hắn không khách khí ôm chầm lấy y, úp mặt vào ngực Đường Kí Minh, cáu kỉnh nói: "Tôi bực lắm."
Đường Kí Minh ôm lưng hắn, đang định nói thì cửa phòng Hứa Vị Trần bị gõ hai cái.
Hứa Vị Trần giật mình, lập tức tách khỏi Đường Kí Minh, bước ra hỏi: "Ai thế?"
Phùng Vũ Ứng cười tít mắt đẩy cửa đi vào, hỏi: "Tìm được chưa?"
"Vẫn chưa." Hứa Vị Trần lịch sự cười với cậu ta hết sức có thể.
"Xin lỗi," Phùng Vũ Ứng nói, "Cô nhiệt tình quá nên em chỉ đành hùa theo. Em thấy anh không vui lắm nên tìm cơ hội xin lỗi anh."
Cậu ta cười với độ cung tiêu chuẩn, để lộ ra tám chiếc răng trắng nhách, tính tình có vẻ rất tốt, Hứa Vị Trần khó mà nổi giận được với cậu ta: "Cậu không phải xin lỗi, mẹ tôi là thế đấy."
"Vậy đi," Phùng Vũ Ứng bất ngờ đề nghị, "Lát em nhắc tới triển lãm nghệ thuật mới của bạn em, anh bảo muốn xem xong hai chúng ta chuồn luôn nhé, thế nào?"