Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1005: Có một trăm triệu của chủ tịch Thôi




Trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao Cảnh Giang.



Ba người Thôi Cảnh Ba, Thạch Quốc Hưng và Nhiếp Vi vừa ngồi uống trà nói chuyện phiếm vừa xem tin tức.





Lúc hai người nói đến Hoắc Tư Duệ và Vân Thắng Quốc bất ngờ phát ra một tràng cười.



“Hoắc Tư Duệ đó cho rằng bản thân có chút danh tiếng ở Tây Kinh, không biết trời cao đất dày, dám đến uy hiếp tôi, với mối quan hệ sâu rộng và mức độ ảnh hưởng của chúng ta ở Thượng Kinh một kẻ mọi rợ phương bắc như cô ta cũng có thể so sánh được sao, thật nực cười”.



Thôi Cảnh Ba dương dương tự đắc nói, trong mắt hiện lên một tia tham lam.



Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki cùng nhau đến tìm ông ta thương lượng, ông ta đã bị vẻ đẹp của hai người làm cho vô cùng kinh ngạc.



Nhưng ông ta cũng biết Hoắc Tư Duệ không dễ động vào, cho nên chỉ nói lấy lệ rồi gạt bọn họ đi, nhưng ngọn lửa dục vọng đó trong lòng ông ta lại không hề mất đi, đã nghĩ xem làm thế nào mới có thể có được hai người đẹp từ trong xương cốt này, nếu có thể chơi song phi, thì sẽ càng sung sướng.



Mà lúc này, Thạch Quốc Hưng cũng cười nói: “Dầu gì Vân Thắng Quốc cũng là một quan chức lớn, lại thiếu hiểu biết như vậy, cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên là việc của bộ văn hóa và tuyên truyền, ông ta cho rằng ai cũng nể mặt ông ta sao, tay của ông ta có dài, cũng không duỗi được đến Thượng Kinh”.



“Đúng vậy, những người này quen ở nơi nhỏ, ai cũng tự cao tự đại, tôi thấy bọn họ cũng chẳng khá hơn rùa ở sông Vĩnh Định là bao”, Thôi Cảnh Ba lắc đầu cười.



Thượng Kinh là thủ đô của Viêm Hạ, quan chức ở đây không biết nhiều như nào, hơn nữa đều nằm trong các ngành quan trọng, lãnh đạo các tỉnh đến đây, nhìn thấy đều phải khách khí, các người biết đằng sau những người này như thế nào không, người Thượng Kinh bọn họ luôn có cảm giác về sự ưu việt trời sinh.



Nhiếp Vi ngồi ở một bên, khoác cánh tay Thôi Cảnh Ba, cặp ngực lớn khiến tâm trạng của Thôi Cảnh Ba càng thêm phơi phới.



Đúng lúc này, chương trình Tin tức kết thúc, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm.



“Anh Thạch, anh là phó ban tổ chức của vòng chung kết toàn quốc, nhất định phải giúp hết sức đấy nhé, anh trai anh là chủ nhiệm chính thức của ban tổ chức, anh làm việc với ban giám khảo, bọn họ cũng không dám không nể mặt”, Thôi Cảnh Ba nói.



Thạch Quốc Hưng cười nói: “Có một trăm triệu của chủ tịch Thôi, tôi nói chuyện cũng dễ, việc này, tôi thấy không thành vấn đề, về phiếu bầu, ông chỉ cần đảm bảo không xảy ra vấn đề gì là được”.



“Anh yên tâm, về phiếu bầu, tôi đã chuẩn bị sẵn năm trăm triệu, Nhiếp Vi nhất định sẽ đoạt giải quán quân, tương lai, chắc chắn là ngôi sao hàng đầu của giới ca sĩ điện ảnh và truyền hình, tôi rất chắc chắn về việc này”.



Thôi Cảnh Ba cũng có bàn tính của riêng mình, thứ lẳng lơ như Nhiếp Vi, rất hợp với khẩu vị của ông ta, bản thân bỏ ra chút tiền, nâng cô ta lên, để cô ta hết lòng phục vụ mình, cuộc sống ấy mà, có tiền là phải hưởng thụ.







Đợi sau khi Nhiếp Vi đoạt giải quán quân, lại bỏ tiền ra đầu tư, để cô ta bước chân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhanh chóng trở nên nổi tiếng, rồi hồi báo sẽ đến, nói không chừng, Thôi Cảnh Ba ông ta còn có thể kiếm được một khoản từ việc này, cớ sao mà không làm chứ.