Cự Long Thức Tỉnh

Chương 105: 105: Người Đàn Ông Cao To Tên Kim Thạc




Nói xong, hắn tự tin nhìn hai người, theo như hắn thấy, mình đã cho đối phương đầy đủ mặt mũi, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng chút nào, đối phương chắc hẳn sẽ lập tức đồng ý mới phải.



Nhưng Hắc Báo chợt hoa mắt một cái, chỉ nghe thấy một tiếng bốp, trên mặt liền bị tát một cái tát đầy hung hãn khiến hắn tỉnh mộng.



Lúc này, Lục Hi dường như không có động tĩnh gì mới lạnh lùng nói: “Có gan gọi lại một tiếng thằng què nữa đi?”





Hắc Báo sau khi hoàn hồn liền tức giận, hắn ở Tây Kinh nhiều năm cũng chưa từng chịu thua thiệt như vậy. Lại còn ở ngay trước mặt đàn em của mình, nếu không tìm lại được thể diện, sau này làm sao còn lăn lộn nữa.



Cho dù thanh niên này có chút khí thế thì sao, chỉ cần bảo cậu mình ra mặt là được, với mối quan hệ của cậu, có chuyện gì mà không giải quyết được.



Hắc Báo giận dữ, hắn cũng không kiêng kỵ gì nữa liền hét lớn một tiếng: “Đưa chúng đi cho tao, dám phản kháng thì đánh cho chết”.



Lục Hi híp mắt một cái, Vân Khả Thiên cũng đứng lên.



Ngay lúc này, bên ngoài có một chiếc xe bọc thép đặc công phi nhanh đến, xe thắng gấp dừng trước cửa.



Cửa xe mở ra, một đội lính đặc công đầy đủ võ trang xông vào tiệm ăn sáng.



Đội trưởng trong số đó nhìn xung quanh, lập tức phong tỏa mấy người Hắc Báo tay cầm gậy.



Chỉ nhìn thấy hắn vừa vung tay, đội viên sau lưng lập tức giơ súng nhắm ngay vào bọn họ.



“Lập tức ngồi xuống, vứt bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, không tuân theo mệnh lệnh, đánh gục tại chỗ”, đội trưởng quát lớn một tiếng, thiếu chút nữa dọa Hắc Báo sợ són đái.



Hắn biết những người lính đặc công này đều điều từ bộ đội đặc chủng tới, đó là một đơn vị thi hành nhiệm vụ do quốc gia đặc biệt thành lập để chống khủng bố, ở các thành phố lớn đều có, do các ban ngành cấp tỉnh trực tiếp chỉ huy, cũng là tiểu đội ứng cứu những chuyện lớn, tồn tại cũng đặc biệt.



Họ có quyền nổ súng, nếu dám manh động rồi bị coi thành phần tử khủng bố, vậy thì thật sự sẽ chết oan.



Đám người Hắc Báo vội vàng ném cây gậy trong tay, ôm đầu ngồi xổm dưới đất.



Lúc này thành viên tiểu độn đi lên trông chừng bọn họ, đội trưởng nói về phía máy bộ đàm: “Báo cáo sở trưởng, đã khống chế được cục diện”.



“Rất tốt, tiếp tục duy trì, tôi lập tức tới”, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của Đoàn Chí Quốc.



“Rõ”.



Ngay sau đó, đội trưởng quét mắt nhìn mấy người Vân Khả Thiên, anh ta cũng không nói gì mà trông chừng đám người Hắc Báo.



Lúc này, trái tim Hắc Báo đã chìm xuống tận cùng, hắn ý thức được bản thân đã chọc phải một nhân vật lớn.



Một cú điện thoại có thể huy động được đội đặc công, hơn nữa lúc đội trưởng kia báo cáo trong máy bộ đàm, hắn nghe thấy hai chữ sở trưởng.



Người có thể để đội đặc công báo cáo cũng chỉ có công an tỉnh, mà sở trưởng đó không cần nói cũng biết.



Có thể khiến sở trưởng sở công an tính đích thân chạy tới, vậy phải có lai lịch gì?



Nghĩ tới đây, Hắc Báo nhất thời tiểu ra quần, bản thân hắn làm trong ngành phi pháp nhiều năm nay, nếu tra tới thì đúng là mông đầy phân.



“Đại, đại ca, em là người của mình, cậu em là phó cục trưởng Trương Thạc Liên, đừng hiểu nhầm mà”.