Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1201: Nháy mắt nhiệt độ ở đây không ngừng tăng cao,




Lúc này Oona mới phát hiện ra trong bóng tối cách cô ta không xa, người mà được gọi là Lục Thiên Hành đang đứng ở đó, lạnh lùng nhìn ác long trên bầu trời.



"Ha ha ha ha", chỉ nghe thấy giọng cười vang vọng tận mây xanh của ác long ba đầu: "Nơi này mới là thế giới của tôi, cậu cho rằng tôi sợ cậu nên mới bỏ chạy sao? Từ từ thưởng thức uy lực của bầu trời hắc ám này đi".





Nói rồi ác long ba đầu há to cái miệng phun ra lượng lớn hơi thở màu đen của rồng, phảng phất như lửa địa ngục vậy, nhanh chóng thiêu đốt cả không trung.



Nháy mắt nhiệt độ ở đây không ngừng tăng cao, Oona lập tức cảm thấy khô nóng không chịu nổi, cứ tiếp tục như vậy thì Oona cảm giác chỉ trong mấy phút nữa thôi cô ta sẽ bị nướng chín mất, trong lòng vô cùng hoảng sợ.



Nhưng đúng lúc này thì lại nghe thấy Lục Hi hừ lạnh một tiếng rồi chợt vươn mình ra, hóa thành một con cự long thân dài vạn trượng lao thẳng lên trời.



Con cự long này từ đầu đến đuôi đều bốc cháy ngọn lửa màu vàng hừng hực, tựa như Long thần giáng lâm, dùng ánh mắt lạnh nhạt khổng lồ nhìn con ác long ba đầu.



Lúc này con hắc long thân dài trăm trượng đó lập tức trở nên nhỏ bé như con rắn nhỏ trước mặt anh.



Ánh mắt con ác long ba đầu lộ ra nỗi sợ hãi vô cùng, thân mình trầm xuống.



Chỉ nghe thấy con cự long dài vạn trượng đó dùng giọng nói tràn ngập màu sắc hồng hoang năm tháng nói: "Thứ ti tiện mà cũng dám xuất hiện trước rồng hồng hoang, chấp nhận phán quyết đi".



Lúc này chỉ thấy trong miệng của cự long vạn trượng phun ra một hơi thở rồng lửa cháy kim sắc ngợp trời, che lấp mặt trời thổi quét về phía ác long ba đầu.



Khí tức phô thiên cái địa này căn bản không có khoảng không để né tránh, ác long ba đầu chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi hóa thành khói xanh trong hơi thở rồng vô tận.



Oona chứng kiến mà kinh hồn bạt vía, cảm giác đây là chuyện khủng bố nhất mà cô ta được thấy trong cả cuộc đời này.



Lúc này đứng trước mặt cự long vạn trượng cô ta cảm thấy bản thân thật nhỏ bé biết bao, chỉ cần một miếng da nhỏ của con cự long này rơi xuống thôi cũng đủ để đè chết cô ta, trong lòng cô ta đã sinh ra cảm giác bất lực sâu sắc.



Niềm kiêu ngạo và uy nghiêm của một thị vệ hoàng cung trước đó đã biến mất tăm hơi, thứ hiện tại còn lại chỉ là sự tôn sùng vô hạn với sự tồn tại trước nay chưa từng biết đến này.



Trong sự cảm khái và nỗi sợ tột cùng của Oona, cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi, cô ta lại lần nữa xuất hiện trong đại sảnh.



Cô ta còn chưa định thần lại đã liền nhìn xung quanh, chỉ thấy sắc mặt Rama X tái nhợt, vẻ mặt kinh hãi ngồi trên vương vị thở hổn hển.





Người được gọi là Lục Thiên Hành đó vẻ mặt lạnh nhạt đứng giữa đại sảnh, tay phải hướng xuống, dưới tay có một quang tráo màu vàng hình tròn rộng khoảng một thước, trong quang tráo có một bóng người màu đen nhỏ bé, chính là quốc sư Thấp Long Bà.



Còn đám lính đặc chủng sớm đã hôn mê bất tỉnh ngã vật trên đất, Oona vẻ mặt hoảng sợ chứng kiến tất cả, không biết nên làm thế nào mới được.



Đúng lúc này, Lục Hi nhìn chằm chằm vào thần hồn của Thấp Long Bà bị giam cầm trong quang tráo, lạnh nhạt cười nói: "Cho rằng tinh thần rời khỏi thân thể, tạo nên một thế giới tinh thần là có thể đánh lại tôi à?"



Thế giới vừa nãy chẳng qua chỉ là do Thấp Long Bà dùng lực tinh thần của mình để tạo ra một ảo cảnh, ác long trong đó là do ông ta tự mình biến hóa ra. Nếu như là người bình thường bị vây bên trong thì đúng là gay go thật, bởi vì một khi tinh thần của một người bị giết chết trong đó thì cũng tương đương như cái chết thật sự.

Có điều, chút lực tinh thần đó của Thấp Long Bà còn kém rất xa so với Lục Hi, bản thân Lục Hi vốn đã có lực tinh thần khổng lồ như cự long, cộng thêm tu luyện Long Đằng quyết nên lực tinh thần của anh đã chuyển hóa thành thần thức, cường đại mà thâm sâu, đối phó với ảo cảnh tạo ra từ chút lực tinh thần đó của Thấp Long Bà vẫn thừa sức. Anh cũng chỉ mới thể hiện chút bản thể của lão long đó thôi mà Thấp Long Bà đã sụp đổ ê chề.