Cự Long Thức Tỉnh

Chương 123: 123: Nói Chuyện Riêng




Vân Khả Thiên nhân cơ hội nói, nếu như Trần Lôi gọi Lục Hi là anh Lục thì vai vế của anh ta đương nhiên cũng cao hơn.



Trần Lôi nghe vậy thì cũng không dám khinh suất, đã dám báo ra tên tuổi và tỏ vẻ giễu cợt hắn ta như vậy thì chắc chắn thân phận cũng không tầm thường.



Trần Lôi lúc này mới nói: "Chờ tao gọi điện thoại đã".



Nói xong thì Trần Lôi liền bước ra ngoài, lấy điện thoại ra bấm số của Phù Đồ.





Hắn ta muốn xác minh xem người họ Lục này có liên quan gì đến Phù Đồ hay không, nếu như có thì hắn ta sẽ không nhúng tay vào việc này nữa.



Nhưng nếu như đám người này không có liên quan gì đến Phù Đồ mà lại dám chạy tới đây trêu chọc hắn ta thì hôm nay hắn ta sẽ cho tất cả biết tay.



Một lúc lâu sau điện thoại mới kết nối được.



"A lô, anh Đồ đó phải không?"



"Tao là Hoàng Cửu, mày là ai?"



"À anh Hoàng, em là Trần Lôi trên đường Bảo Phong, có chút việc muốn tìm anh Đồ".



"Trần Lôi hả? Chờ một chút".



Một lúc sau, có một giọng nói lạnh như băng vang lên trên điện thoại.



"Tìm tao có chuyện gì?"



"Anh Đồ, chuyện là như thế này, ở đây có một người họ Lục nói là có quen biết anh, em chỉ muốn hỏi anh một chút rằng anh có quen biết người này hay không?"



Vừa nghe đến người họ Lục, Phù Đồ liền tỏ ra thận trọng.



"Người đó có nói mình tên gì hay không?"



"Không có".



"Người đó trông như thế nào?", giọng nói của Phù Đồ càng lúc càng vội vàng.



"Ừm, bên mặt trái có một vết sẹo mờ".



Phù Đồ nghe vậy liền nói.



"Trần Lôi, tao nói cho mày biết, anh Lục là ân nhân cứu mạng của tao, nếu như mày dám không tôn trọng anh Lục hoặc khiến cho anh Lục có một chút gì đó không hài lòng thì tao sẽ xử chết mày".



Nghe Phù Đồ nói vậy, mồ hôi lạnh của Trần Lôi chảy ròng ròng.



Hắn ta lắp bắp nói: "Không có, tuyệt đối không có đâu anh Đồ, chỉ vì anh Lục đang ở đây làm việc nên em vô tình gặp phải mà thôi, em tuyệt đối không dám đắc tội anh Lục".



"Xem như mày mạng lớn. Nếu như anh Lục có chuyện gì cần xử lý thì mày phải ngay lập tức giúp đỡ anh ấy. Nếu như mày làm tốt chuyện này thì sau này có thể đi theo Hoàng Cửu".



"Vâng vâng".



Trần Lôi gật đầu như gà mổ thóc. Hắn ta có thể đi theo Hoàng Cửu vậy thì cũng có thể xem là thân tín của anh Đồ.



Nói xong Phù Đồ liền cúp điện thoại.



Phù Đồ rất muốn ngay lập tức chạy tới thành phố Bảo Phong, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh Lục cũng không có gọi hắn ta tới đó, nếu như hắn ta chạy tới đó lỡ mà làm cho anh Lục khó chịu thì cũng không tốt. Hơn nữa, với năng lực của anh Lục thì làm gì còn ai có thể động vào anh được.



Sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì Phù Đồ mới từ bỏ ý định chạy đến thành phố Bảo Phong.



Ở bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì Trần Lôi ngay lập tức quay trở lại phòng bao.



“Anh Trần, sao anh lại đi ra ngoài lâu vậy?”, Mạnh Trường Giang cười hỏi.