Lục Hi gật gật đầu và hỏi: “Dự án siêu thị của cô và Hoắc Tư Duệ tiến hành thế nào rồi?”
“Tập đoàn Mỹ Liên của Nhậm Chí Viễn vì trốn thuế nên đã bị điều tra và xử lý, tài khoản công ty đóng băng, tập đoàn rơi vào trạng thái sắp phá sản. Tôi đã điều động một trăm triệu tiền vốn, chuẩn bị bắt đầu hành động toàn quốc bất cứ lúc nào. Chỉ cần siêu thị Mỹ Liên rút khỏi thị trường, tôi sẽ lập tức thu mua sản nghiệp dưới trướng của ông ta, chắc tập đoàn siêu thị Giai Mỹ của cô Hoắc Tư Duệ có thể thành lập có hệ thống trong vòng một tháng”.
Miwa Nozaki trả lời rất rành mạch và dứt khoát.
Lục Hi lại phải gật đầu, anh biết Miwa Nozaki đang nói tới đồng tiền quốc tế, món tiền này mà đập xuống thì tập đoàn Mỹ Liên đang đối diện với nguy cơ phá sản có thể sập tiệm trong phút chốc.
“Cô làm việc rất tốt, tôi sẽ cho cô thứ này coi như phần thưởng”.
Lục Hi nói xong, đôi mắt chợt lóe sáng, một luồng thông tin truyền thẳng vào đầu Miwa Nozaki.
“Độn thuật ngũ hành!”
Miwa Nozaki lập tức cảm nhận được, trong đầu cô ta có thêm một phần ký ức, là một cuốn bí tịch tu luyện.
“Ông lớn, đây là?”, Miwa Nozaki mừng rỡ hỏi.
Lục Hi chậm rãi nói.
“Tôi thấy việc tu luyện của cô lấy nhẫn thuật làm chủ, nhưng nhẫn thuật của nước Phù Tang các cô quá thấp kém, độn thuật ngũ hành này là một bộ tiên pháp vô thượng, nếu cô có thể tu luyện đôi chút là có thể trở thành cao thủ hàng đầu trên thế giới rồi, cầm lấy mà tu luyện cho cẩn thận”.
“Đa tạ ông lớn”.
Miwa Nozaki kích động quỳ xuống, hôn lên mu bàn chân của Lục Hi.
Trên con đường tu luyện, cô ta đã nghi hoặc quá lâu rồi, có được bộ tiên pháp vô thượng độn thuật ngũ hành mà ông lớn ban cho, cô ta tin rằng, chỉ cần mình kham khổ tu luyện, tu vi sẽ tăng vọt.
Bởi vì ban nãy nhận được thông tin về độn thuật ngũ hành, cô ta bị thu hút bởi đủ thứ pháp thuật vô cùng huyền diệu và phong phú bên trong đó, chỉ muốn lập tức lao vào học hết mọi nội dung.
Thế nhưng Lục Hi đưa cho cô ta một bộ tiên pháp của tu chân giới, mênh mông như biển, đâu phải thứ mà cô ta lĩnh hội được hết chỉ trong chốc lát.
Nhìn Miwa Nozaki tỏ ra kích động, Lục Hi mặt không biểu cảm, lên tiếng nói: “Được rồi, cô đi đi”. Lúc này, Miwa Nozaki đang quỳ trên nền đất hiếm được lúc không nghe lời của Lục Hi, cơ thể thoáng run lên, đôi môi lướt dọc theo mu bàn chân của anh mà hôn lên.
Đôi môi mềm mại của Miwa Nozaki thuận theo mu bàn chân của Lục Hi, nhẹ nhàng hôn lên, từ bắp chân lên đầu gối.
Mà Lục Hi bấy giờ chỉ mặc một cái quần đùi, Miwa Nozaki hôn đến đầu gối rồi ngẩng gương mặt ửng đỏ lên nhìn Lục Hi, nhưng Lục Hi không có biểu cảm gì.
Lúc này, Miwa Nozaki cắn răng, một bàn tay men theo ống quần của Lục Hi chậm rãi mò vào trong, bàn tay mềm nhũn như không xương nhẹ nhàng ma sát đùi của Lục Hi.
Lục Hi khẽ nhíu mày.
Nhìn ông lớn không hề có ý trách mắng mình, lá gan của Miwa Nozaki dần dần bành trướng.
Bàn tay kia không ngừng tìm kiếm sâu hơn, cuối cùng, cô ta tìm được nơi nào đó, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Hàng lông mày của Lục Hi càng nhíu chặt hơn.
Mới chỉ khẽ khàng vuốt ve nó thôi, Miwa Nozaki đã đỏ mặt đến mức như thể sắp chảy máu vậy.
Chỉ thấy cô ta cắn chặt môi dưới, trên gương mặt xuất hiện sắc thái mơ màng.
Dần dần, cảm nhận được “tư thế oai hùng” của ông lớn, Miwa Nozaki nhìn về phía ông lớn bằng ánh mắt khao khát.
Nhưng Lục Hi không có bất kỳ biểu hiện nào khác ngoài việc nhíu chặt hàng lông mày.