Cự Long Thức Tỉnh

Chương 138: 138: Phân Biệt




Nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi, bản tính vẫn còn thích vui chơi, thích quậy phá.



Ở chỗ Lục Hi, anh ta cảm thấy hoàn toàn bản thân hoàn toàn thả lỏng, bởi vì ở nơi này, anh ta cảm nhận được sự tự do trước nay chưa từng có.



Nhìn “đức hạnh” của Vân Khả Thiên, Lục Hi cũng nghẹn lời, chẳng buồn để tâm tới anh ta nữa.





Muốn ngủ anh vẫn ngủ, muốn ăn anh vẫn ăn.



Mà Vẫn Khả Thiên thấy Lục Hi ngủ, anh ta cũng đi ngủ theo, thấy Lục Hi ăn cơm, anh ta cũng đi ăn cơm, tất cả hành động đều đang hướng gần tới Lục Hi.



Mấy ngày nay Lục Hi sống những ngày khá thoải mái, ngoại trừ cái đuôi lẽo đẽo Vân Khả Thiên ra thì mọi thứ khác đều ổn.



Chớp mắt mà buổi đấu giá đã đến gần, hôm đó, Vân Khả Thiên thu xếp một cái ba-lô, mang theo vài bộ đồ để thay đổi rồi chuẩn bị ra ngoài.



Đúng lúc này, Vân Khả Thiên lại tung tăng chạy tới.



“Anh Lục định đi đâu thế?”, Vân Khả Thiên liếc thấy Lục Hi đeo ba-lô đã vội vàng hỏi.



Lục Hi liếc mắt nhìn anh ta rồi đáp: “Ông đây phải ra ngoài một chuyến”.



“Cho tôi đi với anh Lục nha”, Vân Khả Thiên vừa nghe thấy Lục Hi phải ra ngoài lập tức đòi đi theo.



Lục Hi trợn mắt, đáp rằng: “Cút sang chỗ khác đi, lần này không dẫn theo ai hết. Nếu anh bằng lòng thì cứ ở lại đây, trông nhà cho tôi đi”.



Nói xong, Lục Hi quay người rời đi.



Vân Khả Thiên nhìn theo bóng lưng Lục Hi rời đi mà tỏ ra ai oán, nhưng anh Lục đã nói không dẫn anh ta theo, anh ta cũng không dám bất chấp đi theo.



Thấy Lục Hi đi rồi, Vân Khả Thiên cúi đầu ủ rũ tới bên cạnh sofa, vươn vai một cái, nhìn nơi mà Lục Hi thường nằm ngủ.



Vân Khả Thiên đột nhiên cười hề hề, học theo điệu bộ của Lục Hi, thoải mái nằm xuống.



“Những ngày tháng thế này cũng thoải mái thật đấy”.



Vân Khả Thiên lầm bầm rồi chuẩn bị ngủ một giấc.



Nhưng chưa đưa bao lâu, một giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên.



“Xin hỏi, ông chủ Lục có ở đây không ạ?”



Vân Khả Thiên vừa định đi ngủ phải ngẩng đầu lên, sau đó hai mắt sáng ngời.



Một cô gái với vóc dáng cao ráo đang đứng ngay trước cửa.



Cô gái này cũng trạc tuổi anh ta, mái tóc mềm được buộc cao như đuôi ngựa, gương mặt không hề dính chút son phấn, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi với các đường nét rõ ràng, gương mặt rất sạch sẽ và xinh đẹp.



Ánh mắt của Vân Khả Thiên dần dần đảo từ gương mặt của cô ấy xuống bên dưới, cô gái này mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay nhét gọn trong chiếc quần jeans ôm sát, đôi giày cao gót màu trắng càng tôn thêm vẻ đẹp uyển chuyển của cô ấy.



Vây quanh Vân Khả Thiên toàn là những người phụ nữ suốt ngày tô son trát phấn, tranh quyền đoạt lợi.



Chợt được thấy một mỹ nữ vừa sạch sẽ, hào sảng lại còn anh khí như thế, Vân Khả Thiên bỗng thấy tim mình trật nhịp.