Cự Long Thức Tỉnh

Chương 146: 146: Cậu Chết Chắc Rồi!




Lại một lần nữa đối mặt với sự giận dữ của ông chủ, hai tên vệ sĩ biết nếu không ra tay, vứt bỏ bát cơm của mình là nhỏ thôi, tính mạng cũng sẽ khó mà giữ được.



Lập tức hai người đi về phía Lục Hi.



Trên mặt Nhan Phi Hoa xuất hiện vẻ hốt hoảng.





Hai người này thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén, nhìn một cái liền biết rất lợi hại.



Hơn nữa có thể làm vệ sĩ cho Phùng Tích Phạm chắc chắn là cao thủ tuyển chọn trong ngàn vạn người, cho dù anh Lục có chút thần kỳ, nhưng tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của hai tên này.



“Anh Phùng, chuyện này không liên quan đến anh Lục, xin anh bỏ qua cho anh ấy”, lần đầu tiên Nhan Phi Hoa cầu xin Phùng Tích Phạm.



Anh Lục là ân nhân cứu mạng của mình, cô tuyệt đối không thể liên lụy đến anh.



Phùng Tích Phạm nhìn một cái, hắn ta cười ha ha một tiếng nói: “Con mẹ nó, bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy mày đã làm cái mẹ gì đó?”



Nói xong, sắc mặt Phùng Tích Phạm lạnh lẽo, hắn ta nói.



“Cùng ông đây ngoan ngoãn quay về phòng, tôi đồng ý với cô, chỉ cắt đứt hai chân hắn”.



Phùng Tích Phạm dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Nhan Phi Hoa.



Nhan Phi Hoa sợ đến mức toàn thân run rẩy.



Theo hắn ta về phòng, kết quả không cần nói cũng biết.



Nhưng nếu mình không đi, cô không dám tưởng tượng kết quả của anh Lục.



Nghĩ tới nghĩ lui, trái tim Nhan Phi Hoa đau thắt.



Chỉ cần Phùng Tích Phạm có thể đồng ý bỏ qua cho anh Lục, mình chịu khuất phục hắn ta, coi như bị quỷ áp bức, về sau lặng lẽ rời khỏi thế giới này, dù sao cô cũng là người đã từng chết một lần.



“Anh Phùng, hy vọng anh có thể đồng ý với tôi, có thể bỏ qua cho vị này”.



Nhan Phi Hoa quyết định xong, cô bình tĩnh nói với Phùng Tích Phạm.



Phùng Tích Phạm lại được trận cười to, hắn ta thích cảm giác chơi đùa với người khác, mỗi lần nhìn thấy đối thủ chịu khuất phục ở trước mặt mình, hắn ta liền có cảm giác sảng khoái không nói thành lời.



“Tôi đã nói rồi, ngoan ngoãn quay về phòng cùng ông đây, cô phải hầu hạ ông đây sung sướng, đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện thả hắn ra”, Phùng Tích Phạm dựa vào ghế, lắc lắc thân thể nói.



Nghe thấy câu trả lời mập mờ của Phùng Tích Phạm, Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất, quả thực không thể nhịn được nữa, cô lớn tiếng nói.



“Vô liêm sỉ, anh có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Có tiền thì có thể chà đạp tôn nghiêm của người khác?”



Nhìn Nhan Phi Hoa mặt đầy căm uất và bất lực, Phùng Tích Phạm mang theo nụ cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn nói.



“Thật ngại quá, có tiền thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm”.



Nghe thấy câu này, Nhan Phi Hoa bất lực ngồi xuống, che mặt khóc thút thít.



“Anh Phùng, cầu xin anh bỏ qua cho anh Lục, tôi đồng ý với anh”.