Cự Long Thức Tỉnh

Chương 178: 178: Thiên Thần Hạ Phàm







Lúc này, tất cả mọi người ở sảnh đều bị khiếp sợ.



“Anh Lục đúng là một vị thần mà”.



Thấy cảnh này, Hoắc Hướng Anh tiếp tục cảm thán. Còn vị trí của Lục Hi trong lòng ông ta thì đã được nâng lên một tầm cao mới.



Làm bạn với rồng, không phải thần thì là gì!





Chơi đùa với Lam Long một hồi, Lục Hi cuối cùng cũng tạm biệt nó.



Đây là thế giới của Lam Long chứ không phải của anh, sớm muộn gì anh cũng phải quay về nơi thuộc về mình.



Sau khi nói chuyện với Lam Long, Lục Hi biết dưới biển không có thiên địch nào của nó, đồ ăn lại nhiều. Có thể nói ngoại trừ một vài loài vật trong truyền thuyết ra thì tất cả sinh vật dưới biển gần như đều là đồ ăn của nó.



Lục Hi tạm biệt Lam Long, Lam Long lưu luyến gầm lên mấy lần.



Lục Hi sờ đầu nó, nói.



“Thi thoảng tao sẽ tới thăm mày. Nhớ kỹ, tuy rằng dưới biển này mày không có thiên địch, nhưng cũng đừng dễ dàng lộ diện quá. Trong nhân loại cũng có rất nhiều cao thủ giỏi, mày giờ vẫn chưa phải đối thủ của họ, hơn nữa họ rất tham lam, nếu bị phát hiện cũng không phải chuyện gì tốt đâu”.



Lam Long ngoan ngoãn gật đầu.



“Ừ, tao đi đây, tạm biệt, trưởng thành nhé”.



Lục Hi dặn dò Lam Long thêm một lần nữa rồi mới thét dài một tiếng, sải một bước lớn, chạy như bay lên mặt biển như một mũi tên rời cung.



Lam Long lưu luyến không rời, đi theo sau Lục Hi đến mấy chục hải lý, mãi đến lúc không thể đuổi kịp Lục Hi nữa thì mới trầm mình xuống biển.



Một đêm khuya ở Cảng Đài, người dân nơi đây đột nhiên phát hiện mặt biển vùng lên một làn sóng trắng, bay nhanh về hướng cảng biển.



Bọn họ sợ phát khiếp, vội vã tránh né.



Mà làn sóng trắng này đến cảng biển thì dừng lại, bọn họ chỉ nhìn thấy một bóng người mờ nhạt bay xẹt qua đầu.



“Cái gì vậy?”



Vào lúc họ đang kinh ngạc thì Lục Hi đã hạ cánh và biến mất trong biển người.



Anh gọi xe đến ga tàu cao tốc, mua một tấm vé đi về nhà của mình.



Sau mấy tiếng ngủ say, đến sáng ngày hôm sau, Lục Hi đã về đến tiệm tạp hóa.



Nhìn cửa lớn mở rộng, Lục Hi cười nói: “Vân Khả Thiên, anh trông nhà cho tôi thật đấy à?”



Vừa nói, Lục Hi vừa đi vào nhà.



Nhưng vừa vào đến nơi thì mặt anh liền sầm lại.



Chỉ thấy gương mặt Vân Khả Thiên vừa tím vừa xanh, đang ủ rũ ngồi một góc.



Còn một cô gái thì đang thản nhiên nằm hút thuốc trên sô-pha.



“Cô đến đây làm gì?”, Lục Hi gằn giọng hỏi.



Cô gái nhả một làn khói, đáp: “Đến tìm anh nè”.



“Tìm tôi làm gì?”



“Hết tiền rồi, đến xin vài đồng tiêu chơi”.



“Đệt mợ, ông mày đã cho những mấy triệu làm phí chia tay rồi mà đã tiêu hết rồi à?”, Lục Hi phẫn nộ nói.



Vân Khả Thiên nghe vậy, suýt chút nữa phun máu ra.



Bảo sao cô em này mạnh đến vậy, đòi được anh Lục mấy triệu phí chia tay thì không mạnh sao nổi.



“Chịu thôi, tại tôi thích đánh bạc quá mà”.