Cự Long Thức Tỉnh

Chương 187: 187: “cái… Cái Này Không Thể Nào”







Ngay sau đó, Lục Hi lại đưa mắt nhìn Vân Khả Thiên đang không ngừng nhìn lén Tần Lam.



“Ọe ~, mẹ nó chứ”.



Lục Hi vội vàng nhắm chặt mắt xuyên thấu.



“Thứ đồ chơi này có chút tác dụng nhưng không lớn, hoàn toàn không mang lại lợi ích gì”.





Lục Hi đưa ra bình luận đối với loại năng lực này, sau đó anh bắt đầu nghiên cứu thuật cận chiến Thần Quan.



Lúc này.



Lục Hi chợt phát hiện trong đầu mình xuất hiện thêm một ý thức.



Hơn nữa ý thức này có thể suy nghĩ vấn đề một cách độc lập.



Thời điểm anh đang nghĩ đến nghiên cứu thuật cận chiến Thần Quan, ý thức này cũng bắt đầu nghiên cứu.



Năng lực danh hiệu Đại Thần Quan mang tới là ý thức thứ hai.



Thời điểm ý thức này xuất hiện, Lục Hi liền biết được lai lịch của nó.



“Thì ra là như vậy!”



Xem ra danh hiệu Đại Thần Quan này cũng không phải cho không.



Có ý thức thứ hai rồi, vậy thì sẽ nhiều hơn người khác một cái đầu, có thể phân chia suy nghĩ vấn đề khác nhau, ngược lại sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.



Hơn nữa ý thức thứ hai cũng không cần nghỉ ngơi, chỉ cần anh muốn, nó có thể tiếp tục suy nghĩ.



“Đây là chuyện tốt đấy, cố gắng nghiên cứu kỹ thuật cận chiến Thần Quan, ông đây muốn ngủ rồi”.



Lục Hi ngáp một cái rồi nằm xuống ngủ.







Sáng sớm ngày hôm sau.



Lục Hi tỉnh lại, anh mở mắt, một lát sau trên mặt liền lộ ra nụ cười.



Hóa ra thuật cận chiến mà ý thức thứ hai nghiên cứu ra đã hoàn toàn dung nhập vào trong ký ức của anh.



Bây giờ Lục Hi mới phát hiện ra thứ được gọi là thuật cận chiến Thần Quan đã mạnh đến hỗn loạn.



Động tác cơ bản của thuật cận chiến Thần Quan chỉ có mười mấy cái, nhưng khi anh tổ hợp lại thì thiên biến vạn hóa, thậm chí vô cùng vô tận, ý thức thứ hai khai triển trong một buổi tối cũng chỉ là phân tích một chút vẻ bề ngoài mà thôi.



Nhưng chính điểm này đã khiến Lục Hi có nhận biết long trời lở đất đối với võ thuật.



Bản thân anh cũng là một võ giả tập võ từ nhỏ, công lực và võ thuật của mình có thể nói là tương đối cao siêu.



Nhưng những loại võ anh học kia so với thuật cận chiến Thần Quan thì khác một trời một vực, giống như đom đóm và trăng sáng, con kiến và người khổng lồ Titans, căn bản không thể coi như nhau được.



Giờ Lục Hi mới hiểu vì sao nói thuật cận chiến Thần Quan là một loại võ thuật Long Thần đặc biệt chế tạo cho các Đại Thần Quan của ông ta đi chinh phục vùng đất bóng tối.



Mặc dù anh không biết vùng đất bóng tối rốt cuộc ở đâu, nhưng ngay cả lão Long này cũng muốn Thần Quan của mình đi chinh phục, vậy thì chắc chắn cũng không phải nơi tốt đẹp gì.



Hơn nữa, để chinh phục vùng đất bóng tối nên đã đặc biệt sáng tạo ra một môn võ, cũng có thể nói, môn võ này lợi hại đến mức nào, suy cho cùng đây chính là kỹ năng thần kỳ!



Sau đó, Lục Hi vội vã rửa mặt rồi đi xuống tầng.



Tối qua hai người Vân Khả Thiên và Tần Lam nằm ở ghế sofa một đêm, vừa nhìn thấy Lục Hi đi xuống, Tần Lam không vui nói.



“Lão đại, sao giờ mới xuống, đói chết mất”.



Lục Hi cười một tiếng, đi tới trước mặt Tần Lam, anh chìa một ngón tay chạm vào cổ tay cô ta.



“Bập”.