Cự Long Thức Tỉnh

Chương 193: 193: Sớm Biết Thì Đừng Làm




“Con nghe nói chủ nhiệm văn phòng thành ủy thành phố Tây Kinh sắp được điều xuống cơ sở?”



“Con hỏi thăm mấy thứ này làm gì?”, Vân Thắng Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm đầu rồng.



“Là như này, anh Lục có một người bạn là phóng viên nhật báo Tây Kinh, hình như gặp phải chút đối xử không công bằng, anh Lục hỏi con có cách nào không”.



Nói xong, Vân Khả Thiên liếc nhìn sắc mặt của bố anh ta, suy cho cùng chuyện lớn quan viên thăng chức này, ông ta vốn không muốn chen vào.



Nghe thấy là lời của cậu Lục, Vân Thắng Quốc lập tức coi trọng.





Nhìn Vân Khả Thiên thậm thà thậm thụt, một lát sau Vân Thắng Quốc hỏi: “Người đó tên là gì?”



“Hình như anh ta tên là Dương Bằng Nghĩa”.



“Người này à? Bố cũng đã nghe nói qua, nổi danh cứng đầu lắm”, Vân Thắng Quốc cười nói.



“Bố cũng đã nghe nói qua rồi sao?”, Vân Khả Thiên lại có chút quái lạ.



Vân Thắng Quốc cười ha ha một tiếng rồi nói: “Gặp một lần, người này ngay cả mặt mũi người đứng đầu thành ủy cũng không cho, rất có ấn tượng”.



Vân Khả Thiên nghe xong cũng không nói gì, mà nhìn bố mình.



Vân Thắng Quốc trầm tư trong chốc lát, sau đó ông ta chậm rãi nói.



“Người này không tệ, ngành của chúng ta cũng cần một người cứng đầu như anh ta để thay đổi một vài tác phong không lành mạnh”.



Vân Thắng Quốc đi đi lại lại trong phòng khách.



“Như vậy đi, bố cho ông Trương đi chào hỏi, để anh ta làm phụ tá trước cho quen nghiệp vụ, qua hai tháng sau khi chủ nhiệm kia chuyển công tác thì cho anh ta lên chính thức”.



“Vâng bố, để con đi nói với anh Lục”, Vân Khả Thiên cười nói.



Vân Thắng Quốc nhìn con trai cười nói: “Qua lại nhiều với cậu Lục phải chú ý có chừng mực, đừng quá bướng bỉnh”.



“Con biết rồi”, Vân Khả Thiên che quầng thâm mắt của mình, trốn vào phòng.



Nhìn con trai vào phòng, Vân Thắng Quốc lắc đầu cười nói: “Nhóc con, chẳng phải chủ ý này là do con đưa ra sao”.



Nói xong, Vân Thắng Quốc cầm điện thoại, tìm số rồi bắt đầu gọi.







Trên bờ sông Vị Hà, nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, Dương Bằng Nghĩa có một loại kích động muốn nhảy xuống.



Anh ta cẩn trọng giữ vững đạo đức, nhưng lại bị đồng nghiệp chê, cấp trên ghét.



Lần này mượn cớ mất mát của một việc nhỏ nhặt liền muốn đuổi việc anh ta, không phải vì anh ta muốn vạch trần chuyện của nhà máy hóa chất Vĩnh Hưng sao? Quách Chấn Ninh không nhận được lợi ích của bên đấy thì sao có thể bảo vệ người ta như vậy?



Mặc dù Dương Bằng Nghĩa cứng đầu, nhưng cũng không ngu, anh ta cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng, dựa vào tài năng thực sự để trở thành nhà báo.



Chỉ là mười mấy năm làm việc, anh ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, càng cảm thấy có lỗi sâu sắc với vợ và hai đứa con.



Nếu không phải anh ta giữ vững đạo đức, buông lỏng bản thân một chút thì người nhà không cần phải khổ sở như vậy, vợ cũng không cần phải thức khuya dậy sớm đi bán hàng ăn sáng.



Dương Bằng Nghĩa đứng trên bờ đê, anh ta chậm rãi đi tới bên hàng rào.



“Có lẽ nhảy xuống rồi thì chuyện gì cũng sẽ được giải quyết”.



Khi Dương Bằng Nghĩa nghĩ đến đây, chuông điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên.



Dương Bằng Nghĩa liếc nhìn dãy số lạ hiện lên màn hình, anh ta ném nó lên trên mặt đất.



“Xin lỗi vợ và các con, anh quá mệt mỏi rồi”.



Nhiều năm qua khổ sở kiên trì, cuối cùng vào lúc này đã bùng nổ, Dương Bằng Nghĩa cảm thấy cuộc đời mình thật thất bại.



Nhìn sông Vị Hà chảy cuồn cuộn dưới chân, Dương Bằng Nghĩa nhắm mắt lại, anh ta nhảy xuống, một tiếng ùm vang lên.



Nước sông cuồn cuộn trong phút chốc nhấn chìm anh ta.



“Có người nhảy xuống nước rồi”.



Ngay khi Dương Bằng Nghĩa mới vừa nhảy xuống, có người đang hóng mát bên bờ sông Vị Hà đã phát hiện ra, người đó lớn tiếng hô hoán.



Trong nháy mắt, có rất nhiều người xúm lại trên bờ sông.



Mọi người nhìn nước sông chảy siết, không một ai dám nhảy xuống cứu người.



Đúng lúc đó, một người đàn ông cao to cường tráng chạy hai bước tới bờ sông, nhìn Dương Bằng Nghĩa đang chìm chìm nổi nổi, anh ta cởi áo phông lộ ra bắp thịt cường tráng, thoáng chốc lao người xuống nước.