Cự Long Thức Tỉnh

Chương 212: 212: Hạ Nguyên Phi




Ngay lúc này, hắn ta dùng hết sức đánh một quyền vào ngực Lục Hi.



Chỉ thấy Lục Hi trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đánh sập một hàng doanh trại phía đông.



Dương Quân theo sát phía sau, nhảy vọt mấy cái đã lao vào doanh trại đổ sụp, hắn ta đã bùng nổ hơn nửa sức mạnh trong nội đan, cơ hội vất vả lắm mới đổi được, tuyệt đối không thể bỏ qua.





Đám người hồi hộp nhìn cảnh này, đúng lúc đó chỉ thấy trong doanh trại bụi bay đầy trời, theo đó là một tiếng vang thật lớn, một bóng người bay ngược ra ngoài, ngã thẳng vào trong doanh trại phía tây, đánh sập mấy phòng.



Lúc này, sau một tiếng huýt sáo trong trẻo như rồng kêu, chỉ thấy Lục Hi bay người lên từ chỗ ngói lớn, trực tiếp nhào về doanh trại phía tây.



Lại một tiếng va chạm đến thấu xương, hai người Dương Quân và Lục Hi từ trong doanh trại bị đánh sập đột nhiên nghiêng mình vào trong thao trường, họ lại cùng nhau chiến đấu không khoan nhượng.



Mà ngọn lửa sức mạnh trên người Dương Quân rõ ràng đã yếu dần, trải qua lần bùng nổ kia, sức mạnh của hắn ta đã bắt đầu suy yếu.



Nhưng ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi lại càng ngày càng hưng thịnh.



Dưới thể chất Cự Long, cho dù Dương Quân thiên phú dị bẩm cũng không phải đối thủ của anh.



Mặc dù Dương Quân biết mình đã ở thế hạ phong, nhưng hắn ta không hề có ý muốn dừng tay chút nào, vẫn không quan tâm cứ bất chấp tấn công, hoàn toàn buông thả phòng thủ.



Còn Tôn Chính Đức nhìn thấy cảnh này, anh ta đã gấp đến mức không ngừng nhảy cẫng.



Anh ta cũng không ngờ Lục Hi này lại mạnh như thế, chặn đánh được một tiểu bá vương trong quân đội.



Nhìn hai người bắt đầu bất chấp tính mạng đánh nhau, Tôn Chính Đức liền run sợ trong lòng.



Dương Quân chính là cháu trai chiến thần, nếu hắn ta có chuyện không may, một khi chiến thần tức giận, mấy ai ở Hoa Hạ có thể chịu được lửa giận của ông ta đâu.



Đầu tiên không nói đến người khác, cái chức chủ nhiệm căn cứ của anh ta e rằng sẽ tan thành mây khỏi dưới cơn phẫn nộ của chiến thần.



Nhưng bây giờ hai người này đã chiến đấu đến mức kịch liệt, người khác không thể tham gia vào, anh ta cũng chỉ là một quân nhân bình thường, e rằng còn chưa đến gần đã bị quyền phong của hai người xé thành mảnh vụn, anh ta cũng chỉ có thể sốt ruột đứng nhìn.



Thấy Dương Quân đã hoàn toàn rơi vào tình thế xấu mà vẫn còn mù quáng tấn công, Lục Hi cười lạnh một tiếng nói: “Thật sự là yếu quá, đây chính là toàn bộ sức mạnh của anh sao?”



Dương Quân không nói một lời, chỉ liều mạng tấn công.



“Ha ha, tiểu bá vương cái rắm gì, hôm nay ông đây cho anh chút kiến thức thế nào gọi là sức mạnh chân chính”.



Lục Hi cười lớn một trận, rồng tinh trong cơ thể nhanh chóng chuyển động.



Pháp lực tích lũy trong tu luyện ngày thường ào tuôn ra giống như nước suối.



Chỉ thấy ngọn lửa màu vàng trên người Lục Hi tăng vọt, đột nhiên xông lên mười mấy mét, trong ngọn lửa cuồn cuộn Lục Hi hạ xuống như thiên thần, uy thế vô song.



Người Lục Hi mang hai luồng sức mạnh, một là sau khi ăn được Cự Long lấy được sức mạnh Cự Long. Đây là một loại sức mạnh thuần túy.



Còn một loại chính là pháp lực lấy được khi tu luyện Long Đằng quyết.