Cự Long Thức Tỉnh

Chương 220: 220: Giải Vây




Lâm Phong ngay lập tức trở nên hết sức phẫn nộ.



"Cậu có biết xúc phạm một tông sư thì sẽ có kết quả gì không?", Lâm Phong làm ra vẻ bình tĩnh nói.



Lục Hi nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Tôi không biết tôi đã xúc phạm ông cái gì, hơn nữa, tông sư thật sự cũng không có gì quá lợi hại".



"Đã vậy thì hãy cho tôi lĩnh giáo một chút bản lĩnh của cậu, mời!"





Vừa dứt lời, Lâm Phong liền thủ thế.



Lục Hi mỉm cười bước vào giữa sân tập.



Lục Hi cũng rất muốn thỉnh giáo bản lĩnh của vị tông sư kiêu ngạo này.



Nghe nói tất cả tông sư đều đã ngộ ra được "Đạo" của chính mình, Lục Hi thật sự muốn biết "Đạo" của ông ta là gì.



Tất cả mọi người nhìn thấy hai người thủ thế thì nét mặt đều tỏ ra hưng phấn nhưng chỉ dám đứng từ xa quan sát.



Uy thế bộc phát ra trong trận đánh giữa Lục Hi và Dương Quân đã rất mãnh liệt rồi, nay Lục Hi lại đánh nhau với một tông sư, không biết sẽ còn tạo nên cục diện lớn như thế nào, nếu như đứng gần xem mà bị ngộ thương thì kết cục sẽ rất thảm.



Thấy tình hình không ổn, Tôn Chính Đức lập tức chạy về phòng, cầm điện thoại chuyên dùng cho những trường hợp khẩn cấp rồi bấm số.



Hai giáo quan đánh nhau tại căn cứ không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải báo cáo lại.



Lúc này ở sân tập, Lục Hi và Lâm Phong đứng đối diện nhau, đội lính đặc chủng đang đứng ở xa mở to hai mắt cẩn thận quan sát, rất sợ bỏ lỡ chi tiết gì đó. Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội được nhìn thấy tông sư ra tay.



Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải ra, trên tay không ngừng toát ra chân khí dày đặc. Chỉ trong nửa khắc thì trong tay ông ta đã ngưng tụ ra một thanh kiếm Huyền Băng lớn rộng nửa thước dài năm thước.



Lâm Phong cầm thanh kiếm Huyền Băng lớn toát ra khí lạnh thấu xương trong tay rồi nói với Lục Hi: "Lấy vũ khí của cậu ra đi".



Lục Hi chỉ mỉm cười, trên tay trần lúc này đã được phủ một tầng ánh sáng vàng, anh nói: "Đây là vũ khí của tôi".



"Đã muốn chết thì cũng đừng trách người khác".



Lâm Phong thấy Lục Hi ở trước mặt mình mà còn dám tự cao tự đại thì trong lòng càng lúc càng phẫn nộ, nhất quyết muốn chặt đứt hai tay của anh.



Kẻ nào dám xúc phạm tông sư đều phải trả giá thích đáng.



"Tôi nhường cậu ba chiêu, tránh cho cậu thua rồi lại bảo tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".



Lâm Phong cầm kiếm bất động, ngạo nghễ nói.



Lục Hi thì đang mở ra mắt xuyên thấu, cẩn thận quan sát cách lưu chuyển chân khí của Lâm Phong.



Nghe Lâm Phong nói vậy, Lục Hi cũng chỉ cười nói: "Ông vẫn nên ra chiêu trước đi, nếu không người khác lại nói tôi ăn hiếp người già".



"Hỗn xược".



Sau khi bị Lục Hi khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lâm Phong rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, ông ta bước tới chém kiếm Huyền Băng xuống, không muốn dây dưa thêm với tên nhóc hỗn xược này nữa.



Khi thanh kiếm Huyền Băng vừa được vung lên thì liền có một luồng khí lạnh tột cùng tiếp cận cơ thể của Lục Hi trước.



Lục Hi nhíu mày, long tinh trong cơ thể biến hóa, một luồng pháp lực mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm lấy tứ chi xương cốt của anh để chống đỡ luồng khí lạnh vừa tiếp cận.



Đến lúc này Lục Hi đã đại khái hiểu được "Đạo" là gì.



"Đạo" này chính là ám chỉ việc mỗi cá nhân lĩnh ngộ ra được một loại năng lượng tự nhiên và có thể tùy ý sử dụng.



Giống như bán bộ tông sư Hoàn Chân trước kia đã lợi dụng thời gian ba ngày hợp thể cùng hồ nước, sau đó mượn năng lượng của hồ nước để chiến đấu.



Còn Lâm Phong hẳn là đã lĩnh ngộ được năng lượng của hàn băng cho nên mới sử dụng thuộc tính băng để chiến đấu.



Giờ phút này, kiếm Huyền Băng của Lâm Phong đã chém tới đỉnh đầu của Lục Hi, Lục Hi xoay người sang ngang né được một kiếm, sau đó lại tung ra một quyền cực nhanh vào ngực Lâm Phong.