Cự Long Thức Tỉnh

Chương 227: 227: Tôi Không Biết Anh Đang Nói Gì






Lâm Phong lúc này thì đã kinh hãi muốn chết đi được, không ngờ rằng Cực Hàn Băng Đông không thể vây sát được Lục Hi, mà kẻ này lại còn phản kích được đến mức đó.



Thủ đoạn này chỉ khi đã thành tông sư mới thi triển ra được, nhưng xem đủ loại dấu hiệu thì thấy Lục Hi còn chưa lĩnh ngộ được “đạo” cơ mà, cùng lắm là bán bộ tông sư thôi.



Nhưng ngọn lửa kẻ này phun ra khiến cho Lâm Phong cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.





Ngọn lửa này phun ra, còn chưa tới gần mà Lâm Phong đã cảm thấy nóng rực rồi.



Ngọn lửa này dường như đang ẩn chứa một hơi thở Hồng Hoang khủng bố, uy lực đủ để đốt hết mọi thứ. Ông ta đang cảm thấy run sợ từ trong linh hồn.



Mà lúc này, đám lính đặc chủng Viêm Long cũng cảm nhận được một uy lực khủng khiếp từ luồng hỏa diễm kia. Nhiệt độ cả vùng núi tăng cao, bọn họ bỗng cảm thấy miệng hạn lưỡi khô.



Lúc này, chỉ thấy Lâm Phong rống lên.



“Khôngggg”.



Kiếm Huyền Băng trong tay ngưng tụ một lớp băng sương, vẽ ra một hình tròn, hình thành một vách tường băng kín mít.



Rồng lửa trong nháy mắt bay tới, bức tường băng tan rã ngay lập tức, ngọn lửa đã phủ vào người Lâm Phong.



“Áaaaa!!!”



Lâm Phong kêu lên thảm thiết, ngay sau đó dùng hết toàn lực đẩy sạch chân khí hàn băng mình tu luyện cả đời ra ngoài, muốn dập tắt ngọn lửa.



Nhưng ngọn lửa mà Lục Hi phun ra chính là hơi thở của rồng. Rồng lửa là một trong những chiêu tấn công mạnh nhất của tộc Cự Long.



Có thuộc tính đốt hết mọi thứ thì sao mà dễ dàng bị dập tắt cho được. Nếu không thì tộc Cự Long sẽ chẳng thể trở thành sinh vật đẳng cấp thế giới.







Chỉ thấy Lâm Phong vận dụng hết chân khí hàn băng, đau khổ chống cự lại rồng lửa.



Nhưng chân khí hàn băng của ông ta sao có thể là đối thủ của rồng lửa được. Trong nháy mắt, chân khí của ông ta đã tiêu hao cực độ, rồng lửa trực tiếp bám vào người ông ta và cháy bùng lên.



Lúc này, Lâm Phong cuối cùng cũng nhận ra chân khí băng hàn của mình căn bản không cùng đẳng cấp với ngọn lửa này. Ông ta bèn lặng lẽ nhắm mắt lại, từ bỏ chống cự.



Đám người nhìn thấy cảnh này thì cảm thán không thôi. Một vị tông sư cứ thế mà chuẩn bị mất mạng.



Là một võ giả, bọn họ biết để trở thành tông sư thì phải khó khăn cỡ nào. Mặc dù bọn họ không ưa gì Lâm Phong vì ông ta quá kiêu căng, nhưng mắt thấy một vị tông sư sắp chết đi, bọn họ cũng cảm thấy nuối tiếc.



Nhưng lúc này, Lục Hi lại thở ra một hơi, rồng lửa đột nhiên thu về, bị anh nuốt lại vào trong bụng, không thừa chút nào.



Lục Hi chậm rãi bay xuống đất, lẳng lặng nhìn Lâm Phong đang nhắm mắt chờ chết.



Mà nhóm lính đặc chủng Viêm Long thì bị thủ đoạn của Lục Hi chấn động đến mức không nói nên lời. Bọn họ há hốc miệng, ngơ ngác đứng đó.



Một lúc lâu sau, Lâm Phong chưa cảm thấy đau đớn vì bị thiêu đốt, ông ta chậm rãi mở mắt ra.



Thấy toàn thân mình chỉ bị rách quần áo ra thôi thì cũng không bị tổn thương gì nặng nề.