Cự Long Thức Tỉnh

Chương 236: 236: Không Nghe Cảnh Báo




Lần này thấy Lục Hi thi triển ra liên tiếp các thủ đoạn lợi hại, đám người cũng tâm phục khẩu phục, sau mỗi ngày bị đánh đau, bọn họ rốt cuộc nhận ra bản thân ngày xưa đã ấu trĩ và nực cười cỡ nào.



Hiện giờ bị ông lớn vạch trần, ai cũng chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui cho đỡ xấu hổ.









Vương Vạn Bồ nhìn dáng vẻ hổ thẹn của mọi người, ông ta rất hài lòng với đợt tập huấn này, mọi thứ ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát, Viêm Long là đơn vị đặc chủng tinh anh nhất được chọn lựa kỹ càng, ông ta trước giờ luôn chú tâm đến điểm này.



Mọi việc ở đây mỗi ngày đều nằm trong tầm kiểm soát, mục đích bảo Lục Hi đến lần này là để đánh nát sự kiêu ngạo ngông cuồng của đám người này.



Lục Hi làm rất tốt điểm này, ông ta rất hài lòng.



Hơn nữa, những gì Lục Hi dạy cho đám người này cũng sẽ mang lại lợi ích cho họ, Vương Vạn Bồ cũng cảm thấy đắc ý với ánh mắt của mình.



Lúc này Vương Vạn Bồ nói: “Biết hổ thẹn là tốt, chăm chỉ huấn luyện đi, Lục Hi ra khỏi hàng lại đây với tôi”.



Nói rồi ông ta xoay người đi đến tòa nhà chính ở phía sau.



Lục Hi bước ra khỏi hàng đi theo phía sau ông ta.



Trong phòng họp tòa nhà chính.



Vương Vạn bồ và Lục Hi đứng đối diện nhau.



“Biểu hiện lần này của cậu rất tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, để khen thưởng cho cậu quân đội quyết định phong quân hàm Đại tá cho cậu”.



Vương Vạn Bồ giơ tay ra, một sĩ quan trẻ ở phía sau đưa cái hộp da màu đen cho Vương Vạn Bồ.



Vương Vạn Bồ cầm lấy hộp da màu đen rồi lại đưa cho Lục Hi nói.



“Trong đó là đồng phục và chứng nhận của cậu, vì thân phận của cậu đặc biệt nên không tổ chức lễ trao quân hàm”.



Lục Hi cười khổ nhận lấy hộp da nói: “Ông Vương, tôi có thể không nhận không?”



Vương Vạn Bồ sầm mặt nói: “Đây là quyết định của quân đội, cậu nói không nhận là không nhận à”



Lục Hi bất đắc dĩ chỉ đành đau khổ nhận lấy.



Hai sĩ quan trẻ tuổi đứng sau Vương Vạn Bồ lại tỏ ra rất ngạc nhiên.



Đó là quân hàm Đại tá đấy, biết bao nhiêu quân nhân cố gắng cả đời cũng không thể có được, thế mà anh ta lại nói không cần?



Nhưng Lục Hi biết quân hàm Đại tá này của mình chẳng có thực quyền gì, chỉ là cái danh ảo thôi, hơn nữa nếu nhận chỉ sợ từ đây mình bị trói chặt với quân đội rồi.



Sau này có chuyện gì có lẽ ông già này chỉ cần ra lệnh một tiếng là mình phải chạy theo làm việc vô điều kiện, ai bảo mình đã là một quân nhân Hoa Hạ làm gì.



Lục Hi vô thức nhận ra mình lại lừa rồi, anh không khỏi thở dài, đúng là gừng càng già càng cay.



Xem ra việc này cũng không có chỗ cho mình lựa chọn, Lục Hi chỉ đành chấp nhận.



Nghĩ đến chuyện của Tần Lam, Lục Hi nhíu mày nói.

“Ông Vương, tôi có việc gấp phải về rồi”.