Cự Long Thức Tỉnh

Chương 241: 241: “giáo Hội Light Sẽ Không Bỏ Qua Cho Cậu Đâu”




Lục Hi cười lạnh, nện một quyền xuống đất.



Ngay lập tức đất đá văng tung tóe.



Cổng biệt thự sụp đổ, đất đá văng trúng đám bảo vệ khiến cho từng người bị chấn bay, đổ máu nằm rên rỉ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.



Trong khói bụi ngập trời, Lục Hi dùng chân đá bay hai viên đá.





Hai viên đá bắn ra như hai mũi tên rời khỏi dây cung.



Trong bóng tối vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.



Lúc này Lục Hi mới thong thả bước vào biệt thự.



Sau khi vượt qua đám bảo vệ ở ngoài cổng lớn đã đổ nát, anh bước vào phía trước biệt thự bên trong.



Lục Hi đá tung cánh cửa.



Chỉ thấy có một ông già khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trong phòng khách, ông ta mặc áo choàng khoác ngoài bộ đồ ngủ, cau mày nhìn Lục Hi.



Bên cạnh ông ta có hai người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khí tức trầm ổn, Lục Hi cảm nhận được bọn họ đều là cao thủ tiên thiên.



Lục Hi không chút do dự bước vào phòng khách, hai cao thủ tiên thiên đồng loạt xông về phía Lục Hi.



Lục Hi hừ lạnh, thân hình lóe lên, tung ra một quyền một cước.



Dưới thuật cận chiến thần quan của anh, hai cao thủ tiên thiên đã bị hạ chỉ trong một chiêu, trọng thương bay ngược ra phía sau.



Sau đó, Lục Hi bước đến trước mặt Phùng Anh Tài, nắm cổ ông ta xốc lên.



Lục Hi nhìn vào mắt ông ta, chậm rãi nói: "Là ông sai người tới đả thương người của tôi?"



"Các người bắt cóc con trai tôi còn chưa đủ, giết tôi thì các người có lợi ích gì?"



Phùng Anh Tài bị Lục Hi bóp cổ, muốn nói hết câu cũng phải hết sức chật vật.



Lục Hi nghe vậy thì nhíu mày.



Hai cao thủ tiên thiên bị đánh bay lúc nãy đang hộc máu giàn dụa nhưng vẫn nói với Lục Hi: "Buông ông Phùng ra".



Hai người bọn họ trong nháy mắt đã bị Lục Hi đánh trọng thương, mất đi khả năng chiến đấu, nhưng bọn họ đã được Phùng Anh Tài mời về với giá rất cao cho nên cũng không dám thất trách. Chỉ có điều cả hai người đều cảm thấy rất khiếp sợ thân thủ của Lục Hi cho nên đồng thời cũng cảm thấy vô cùng áy náy.



Lục Hi chỉ liếc nhìn hai người bọn họ rồi lại chậm rãi thả người xuống ghế ngồi, sau đó hỏi: "Ông nói như vậy là có ý gì?"



Phùng Anh Tài ôm cổ, chỉnh lại bộ đồ ngủ, sau đó mới chậm rãi nói với Lục Hi.



"Con trai của tôi không phải bị các người bắt cóc hay sao, muốn tống tiền thì cứ nói thẳng, tôi chỉ là một thương nhân, các người giở nhiều thủ đoạn như vậy chỉ là muốn chứng tỏ bản thân rất lợi hại hay sao?"



Nghe được những lời của Phùng Anh Tài, Lục Hi rơi vào trầm tư.



Chuyện này có chỗ không đúng.



“Con trai ông bị bắt cóc lúc nào?”, Lục Hi hỏi.



Phùng Anh Tài liếc nhìn Lục Hi, hừ lạnh một tiếng nói.



"Chuyện các người làm mà các người còn không biết hay sao, đã ba tháng rồi các người không lên tiếng, bây giờ mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa, Phùng Anh Tài tôi nhận thua, có điều kiện gì thì các người cứ nói thẳng ra, tôi chỉ muốn gặp con trai của mình, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"



Lục Hi cau mày suy nghĩ về những lời của Phùng Anh Tài.



Phùng Anh Tài dường như không nói dối, nhưng theo Phùng Anh Tài thì con trai của ông ta đã bị bắt cóc cách đây ba tháng.



Nhưng nếu nói như vậy thì người mà anh đã gặp trên tàu Phoenix một tháng trước là ai, chẳng lẽ là quỷ?