Cự Long Thức Tỉnh

Chương 259: 259: Tới Số




Núi Cửu Hoa tuy nổi tiếng là cao với địa hình hiểm hóc, nhưng Phù Đồ là cao thủ nội gia, Miwa Nozaki cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, Lục Hi càng không cần nói đến, thực lực thâm sâu khó dò.



Đường núi tuy hiểm trở nhưng không thể làm chậm bước chân của ba người họ.



Cứ như vậy ba người triển khai thân pháp, giống như những cánh chim đại bàng, từ vách của mỏm núi đá dựng đứng thả mình rơi xuống.



Theo cách này, từ vách núi đến rừng sâu núi thẳm, cả ba người đã chạy một đường đến tận nửa đêm mới dừng lại.





Lúc này, Phù Đồ lấy ra một tấm bản đồ, kiểm tra một lát rồi nói: “Anh Lục, hẳn là rất nhanh sẽ tới nơi thôi”.



Lục Hi gật đầu, nhìn Phù Đồ đã có chút thở dốc.



“Được rồi, chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, buổi tối đi đường cũng không thuận tiện, đợi trời tảng sáng lại tìm kiếm thứ kia”.







Bọn họ đương nhiên không có ý kiến với quyết định của Lục Hi, ba người tựa vào trên thân cây gần đó, trải quần áo bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.



Cứ như vậy đến rạng sáng, khi tia sáng mặt trời đầu tiên ló rạng, Lục Hi liền mở mắt, Phù Đồ cùng Miwa Nozaki cũng đồng thời tỉnh lại, mọi người thu dọn quần áo, tiếp tục xuất phát.



Đối chiếu với bản đồ, không bao lâu ba người đã ra khỏi khu rừng rậm đến một nơi thoáng đãng.



Cách đó không xa là một thung lũng, theo ký hiệu trên bản đồ thì hang động của con thú khổng lồ chính là nằm trong thung lũng này.



Phù Đồ liếc qua bản đồ: “Anh Lục, hẳn là tới rồi”.



Lục Hi gật đầu: “Ừm, nhưng mà, đã có người đi trước chúng ta rồi, trước đi xem tình huống thế nào”.



Miwa Nozaki cùng Phù Đồ gật đầu đồng ý, ba người họ chậm rãi tiến vào trong thung lũng.



Tin tức này đã bị rò rỉ ra ngoài từ lâu, có người tìm đến cũng là điều bình thường.



Một lúc sau, cả ba người đã đi vào địa phận thung lũng, chỉ thấy nơi đó có hai toán người đang đứng dưới một mỏm đá.



Một đội có mười hai mười ba người, người dẫn đầu là một ông già râu tóc hoa râm, mà đội còn lại chỉ có tám người, dẫn đầu là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, hai bên dường như đang thảo luận gì đó.



Ba người Lục Hi từ từ tới gần, đối phương cũng đã chú ý tới sự xuất hiện của nhóm người Lục Hi liền dừng lại cuộc nói chuyện, đưa mắt nhìn về phía anh.



Sau khi tiến tới phía trước, Lục Hi trước tiên nhìn xuống vách núi phía dưới, là một hang động khổng lồ, miệng hang cao mười thước có hơn, nhìn thôi cũng mang tới cho người ta cảm giác dữ tợn khủng bố, bên trong là một mảnh tối đen như mực, nhìn không rõ thứ gì, giống như địa ngục chực chờ ăn tươi nuốt sống kẻ xâm phạm vậy.



Lục Hi đi tới phía trước liền dừng lại bước chân, loại chuyện này cũng chú ý tới thứ tự trước sau, anh cũng không thể phá hoại quy tắc này.



Lúc này chỉ thấy người đàn ông trung niên ở nhóm ít người hơn chắp tay nói với anh: “Tôi là Vương Thế Tân của nhà họ Vương ở Tây Bắc, xin hỏi cậu đây là?”



Lục Hi cười đáp: “Chỉ là tốt đen vô danh mà thôi, tôi họ Lục”.



“Cậu cũng tới đây vì con hung thú này sao?”, Vương Thế Tân hỏi thẳng.



Lục Hi gật đầu coi như trả lời.



Vương Thế Tân thấy vậy đáp ngay: “Thật không may, chúng tôi đã tới đây trước”.



“Tôi hiểu quy tắc, nếu mấy người đã tới trước, vậy mấy người cứ ra tay thôi”, Lục Hi tỏ vẻ hiểu đạo lý.



Lục Hi thấy rõ Vương Thế Tân này đã là Tiên Thiên đỉnh phong, trong số những người ông ta mang theo còn có một người trung niên vừa đạt tới Tiên Thiên không lâu, những người khác cũng đều ở cảnh giới nội gia.