Cự Long Thức Tỉnh

Chương 262: 262: Anh Ấy Là Vệ Sĩ Của Tôi!




Ảo thuật phối hợp với nhẫn thuật của mình, Miwa Nozaki tin rằng cho dù là cùng cảnh giới, cô ta cũng chắc chắn một kích giết chết.



Mà lúc này trong hang động đột nhiên vang lên tiếng nổ kịch liệt và tiếng thú dữ gào thét.



Xem ra là người của nhà họ Vương đã có tiếp xúc với thú dữ.





Sau liên tiếp tiếng nổ kịch liệt chính là tiếng hò hét đánh nhau, người nhà họ Vương đã chạm trán chính diện với thú dữ.



Trong nháy mắt, thú dữ gào thét cùng với tiếng người hò hét, trận chiến gần như đã tiến vào thời khắc vô cùng ác liệt.



Bỗng nhiên chỉ nghe thấy tiếng thú gầm vang dội, toàn bộ đỉnh núi dường như lay động.



Sau đó liền nghe được tiếng bước chân dồn dập chạy hướng ra bên ngoài.



Cùng với đó là tiếng kêu cứu của Vương Thế Tân.



“Tông sư Lâm, xin hãy chi viện”.



Giọng nói của Vương Thế Tân hốt hoảng dồn dập, rõ ràng đã chịu thua thiệt.



Lúc này, Lục Hi cau mày nhìn cửa hang.



Còn Lâm Tiêu lại đứng yên bất động, không hề có ý muốn ra tay.



Một lát sau, cuối cùng người của nhà họ Vương đã vọt ra khỏi hang động, bọn họ ai ai cũng rất chật vật, cả người mang theo vết thương, hơn nữa còn thiếu hai người.



Đồng thời thú dữ bên trong huyệt động đuổi kịp đến cửa hang thì dừng lại.



Dường như nó cảm giác được cái gì đó, nó dừng lại chốc lát trong cửa hàng tối tăm rồi xoay người rời đi, chỉ để lại cho mọi người hai tia đèn đỏ rực và một bóng dáng khổng lồ thấp thoáng.



Lúc này, Vương Thế Tân nhìn con cháu gia tộc người người mang theo vết thương, ông ta không khỏi đau lòng.



Ông ta không ngờ rằng mình đã tiêu sài số tiền lớn và chuẩn bị đầy đủ như vậy, nhưng lại đánh giá thấp độ hung tàn của thú dữ.



Hơn trăm quả lựu đạn được ném qua, không những không khiến nó bị thương, ngược lại kích thích thú tính của con thú dữ.



Sau một trận chiến ác liệt, tất cả gia tộc bao gồm cả ông ta đều mang theo vết thương.



Ông ta thấy tình thế không đúng, lập tức dẫn người chạy mất.



Nhưng thú dữ không ngừng đuổi sát, ngay lúc nó sắp lao ra khỏi cửa động, bọn họ bị thú dữ quấn lấy, ông ta lập tức cầu cứu Lâm Tiêu.



Nghĩ rằng với thực lực của tông sư Lâm Tiêu, ít nhất cũng có thể tạm thời ngăn cản được thú dữ để bọn họ chạy thoát.



Sau đó ông ta cũng không chờ được Lâm Tiêu đến nữa, nhìn thấy tình thế không ổn, em trai và một cháu trai ông ta xoay người xông về thú dữ, dùng cơ thể máu thịt của mình cho mọi người tranh thủ được chút thời gian, bọn họ mới có thể chạy thoát được.



Nhưng ông ta nhìn Lâm Tiêu liền giận không dám nói gì, mặt đầy oán hận. Lúc này Lâm Tiêu cũng đi về phía họ.