Cự Long Thức Tỉnh

Chương 303: 303: Giải Cứu Khẩn Cấp




Hơn nữa Lưu Minh Thiên thấy dáng vẻ này của Vân Khả Thiên liền biết anh ta không có ý định sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này, khuôn mặt ông ta lập tức sa sầm.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại còng tay người ta lại?”



Trước câu truy vấn gần như gầm thét rét lạnh kia của Lưu Minh Thiên, hai chân của Trương Vận Lâm đập vào nhau run lẩy bẩy, gần như không thể đứng vững nữa.





Chỉ thấy hắn ta lắp bắp đáp: “Đây là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, giám đốc Lưu, xin ông hãy nghe tôi giải thích”.



“Tôi khuyên anh tốt nhất hãy thành thực khai báo, như vậy có lẽ còn có thể cho bản thân một con đường sống, nếu không ai cũng không cứu nổi anh đâu”, Lưu Minh Thiên nói với giọng điệu lạnh băng.



Trương Vận Lâm nghe được câu này liền biết không thể che giấu nổi nữa, thân phận của mấy người này tuyệt đối không đơn giản, có thể trực tiếp đối thoại với Lưu Minh Thiên, còn Lưu Minh Thiên cũng chắc chắn cũng đã nắm sơ qua sự việc.



Trong tình huống trước mắt vẫn nên đừng giảo biện mà trung thực giải thích rõ ràng, có lẽ thực sự có thể còn có cơ hội sống sót.



Nếu bản thân dám giở trò ngụy biện, Lưu Minh Thiên muốn trừng trị bản thân cũng quá đơn giản.



Nghĩ tới đây, Trương Vận Lâm liều mình tỉ mỉ đem việc bản thân chặn xe Lục Hi thế nào, viện cớ anh lái xe khi trong người có nồng độ cồn để tống số tiền 20.000, lại phát hiện ra hai cô gái rồi vu cáo họ tội bán dâm, sau đó lại làm thế nào xảy ra tranh chấp với Vân Khả Thiên, từ đó còng tay anh ta đều kể lại một lượt.



Sau khi Lưu Minh Thiên nghe xong ngọn lửa giận trong lòng cũng chính thức bùng nổ, dũng khí của tên khốn kiếp này cũng quá lớn rồi, ông ta hận không thể bóp chết thứ đốn mạt này ngay lập tức.



Sau khi cố gắng làm dịu cơn tức giận trong lòng Lưu Minh Thiên lạnh giọng nói:



“Tốt lắm, anh còn được tính là có chút trách nhiệm, dám làm dám chịu. Bây giờ lập tức xin lỗi đương sự để nhận được sự tha thứ của họ, nếu không anh cứ chuẩn bị ngồi tù tới cuối đời đi”.



Lưu Minh Thiên biết sự việc này suy cho cùng vẫn nằm trên người Vân Khả Thiên, Vân Khả Thiên nếu không gật đầu cho qua, thì việc này cũng sẽ còn chưa kết thúc.



Lúc này Trương Vận Lâm đứng trước mặt Vân Khả Thiên, liên tục đưa tay tát lên mặt mình vài cái.



Vài cái tát này cũng coi như dùng toàn lực, đánh tới máu mũi cũng chảy ra ngoài.



Chỉ thấy Trương Vận Lâm vừa chảy máu mũi bê bết, vừa nghẹn ngào nói: "Thưa anh, là tôi bị che mờ mắt, là tôi không đúng, tôi không nên lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng, xin anh hãy tha thứ cho tôi”.



Nhìn gương mặt đã bắt đầu sưng vù của Trương Vận Lâm, Vân Khả Thiên đột nhiên mất hứng tranh cãi với loại nhân vật cỏn con này, chỉ nói: "Còn chưa xin lỗi anh Lục đâu”.



Trương Vận Lâm thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trong xe còn đang còng tay một người khác.



Hắn ta vội vã mở cửa sau, nói với Lục Hi đang ở bên trong.



“Anh Lục, tôi sai rồi, tôi không nên lừa gạt anh, là tôi có mắt không tròng, anh muốn đánh hay trừng phạt tôi, tôi đều chấp nhận, chỉ mong anh hãy tha thứ cho tôi”.



Vừa nói Trương Vận Lâm vừa hung hăng vung lên mặt mình một cái bạt tai, lực mạnh tới mức đầu óc cũng bắt đầu có chút choáng váng.



Lục Hi thấy vậy thì nhếch mép hừ lạnh một tiếng, cánh tay anh khẽ động, còng tay liền vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống xe.



Sau đó anh đẩy cửa xe, bước xuống khỏi xe cảnh sát.



Trương Vận Lâm thấy một màn này thì kinh ngạc tới trợn mắt há mồm, một hồi lâu vẫn không khép lại được, cả người đều giống như rơi vào mộng mị.



Lục Hi xuống xe, sải bước đến bên cạnh Trương Vận Lâm, chậm rãi nói: “Tự tạo nghiệt không thể sống, nếu anh không tham lam, có thể rơi vào kết cục như hiện tại sao?”



Trương Vận Lâm vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn Lục Hi chằm chằm, dường như đã không thể thốt lên lời.