Sắc mặt của ai cũng tái nhợt, ở đây tu vi của Triệu Hoàng là cao nhất, Triệu Hoàng mà còn không phải là đối thủ của Triệu Hổ vậy thì bọn họ làm sao dám tiến lên?
Nhìn dáng vẻ của Triệu Hổ thì rõ ràng là muốn lập uy, nếu như hôm nay không có ai dám thách thức hắn ta thì vị trí đại ca của hắn ta chắc chắn sẽ được đảm bảo.
Lúc này ánh mắt của Vương Cảnh Sơn đã quét qua Lục Hi, chỉ thấy Lục Hi vẫn đang cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa như một vị lão tăng đang tọa thiền.
Vương Cảnh Sơn chế nhạo nói: "Hạng người mua danh chuộc tiếng".
Mà Lục Hi dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Thấy Lục Hi không nhúc nhích, Vương Cảnh Sơn đứng lên, chậm rãi đi tới đỡ Triệu Hoàng lên trước rồi nói.
"Vị cao thủ mà anh thỉnh tới đằng kia cũng thật là hay, vào thời khắc mấu chốt liền giả ngủ, kỹ thuật giả ngủ đúng là đỉnh cao, nếu như kỹ thuật ngủ cũng có phân chia cảnh giới thì vị này chắc chắn là tông sư rồi".
Triệu Hoàng nóng máu, trong lòng khó chịu đến cực điểm, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười xấu hổ, hắn ta cũng rất bất mãn khi thấy Lục Hi không làm gì.
Mọi người cũng khinh thường nhìn Lục Hi, được mời đến giúp đỡ nhưng lại giả bộ ngủ ở đây, nhận tiền của người mà không làm việc cho người, thật sự rất đáng xấu hổ.
Vương Cảnh Sơn lại ném cho Lục Hi một ánh mắt khinh thường, sau đó chậm rãi đi tới chỗ Triệu Hổ nói.
"Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng học xong thiết hạt tử thì liền trở thành thiên hạ vô địch, tôi khuyên anh giờ phút này quay đầu còn kịp, kẻo mất mạng vô ích".
Mọi người vừa nghe thấy Vương Cảnh Sơn nói vậy thì rất bội phục, không ngờ Vương Cảnh Sơn có thể nhìn ra được võ kỹ kỳ dị của Triệu Hổ.
Triệu Hổ cười gằn nói: "Đã biết thiết hạt tử lợi hại mà còn dám tiến lên chịu chết?"
"Ha ha ha ha", Vương Cảnh Sơn cười to nói: "Thật sự là nực cười đến cực điểm, nếu như anh đã không biết sống chết vậy thì hãy xem tôi phá thiết hạt tử như thế nào!"
Vừa dứt lời thì trong tay Vương Cảnh Sơn đã ngưng tụ ra một thanh trường đao dài ba thước, cương khí màu trắng không ngừng trợ uy, cực kỳ sắc bén.
Mọi người vừa thấy liền lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Không hổ là cao thủ tiên thiên, lợi hại".
"Trong lúc bất động thanh sắc, chân khí ngưng tụ thành binh khí, tiên thiên chính là tiên thiên".
"Chiêu thức này còn tạo ra binh khí sắc bén hơn sắt thép rất nhiều, phen này chiêu thức thiết hạt tử xong đời rồi".
Hết người này đến người khác hết lời khen ngợi Vương Cảnh Sơn.
Lúc này Triệu Hổ cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, khai triển tư thế.
Vương Cảnh Sơn lắc đầu nói: "Dưới binh khí của tôi mà vẫn còn có dũng khí chiến đấu, rất đáng khâm phục, chỉ có điều tôi định trảm anh trong ba chiêu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp".
Nhìn thấy Vương Cảnh Sơn khí định thần nhàn, có phong thái của một cao nhân, mọi người lại trầm trồ khen ngợi.
Triệu Hổ quát lớn một tiếng, trên người lập tức xuất hiện một tầng màu sắt, cả người cúi thấp hóa thành hình dạng bọ cạp, hai mắt đỏ ngầu nhìn Vương Cảnh Sơn.