Cự Long Thức Tỉnh

Chương 393







Nhìn phong thái này của Vương Dương Minh, đám đông lập tức ồ lên tán thưởng.



“Vương tông sư uy vũ”.



“Khí thế này không uổng là tông sư”.





“Tông sư của một thế hệ quả nhiên phi phàm mà”.



Mọi người dồn dập ngợi khen từ trong thâm tâm.



Mà lúc này Lục Hi cũng đã mở ra hai mắt nhìn vào trong sân.



Triệu Hoàng phát hiện Lục Hi đã tỉnh liền nói với vẻ mặt khinh thường.



“Tính toán hay lắm, nhìn thấy có tông sư tới trợ uy, anh cuối cùng cũng dậy rồi đó à”.



Lục Hi chỉ nhìn lướt qua rồi chậm rãi nói: “Tông sư? Chỉ là sự tồn tại như kiến cỏ mà thôi”.



Nói rồi lần này anh lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu.



“Anh nói cái gì?”, Triệu Hoàng nháy mắt nổi cơn thịnh nộ.



Một tên nhãi tham sống sợ chết ở đây giả vờ ngủ nửa ngày vừa thấy có tông sư tới cổ vũ, cho rằng không còn nguy hiểm nữa liền lập tức tỉnh dậy, còn dám nói chuyện trâng tráo như vậy, thực sự khiến hắn ta không thể nhẫn nhịn nổi mà.



Tuy nhiên Lục Hi dường như lại ngủ thiếp đi cũng không trả lời lại.



Triệu Hoàng mặt đỏ bừng tức giận, xém chút đã phun ra một ngụm máu.



“Hừ, tham sống sợ chết như vậy còn cố làm ra vẻ, một xu ông đây cũng không đưa cho anh”.



Trong lòng Triệu Hoàng đã hạ quyết tâm, đợi sự việc kết thúc, hắn liền cùng Lục Hi lật mặt, một phân tiền cũng không có, ai kêu hắn ta lại không ra tay cơ chứ.



Cho dù Vương tông sư không phải do bản thân mời tới, nhưng cũng vì chuyện của mình mà ra mặt, sau khi xong việc không tránh khỏi một phần đáp lễ hậu hĩnh, tiền bạc khẳng định không thể thiếu, nếu Lục Hi dám cưỡng ép liền kêu anh tới tìm Vương tông sư, xem anh có lá gan này không.



Mà hắn chắc chắn cũng sẽ truyền đạt lại nguyên văn lời nói xúc phạm tông sư của anh tới Vương tông sư, đến lúc đó anh có thể thoát thân hay không còn phải xem ý trời.



Lạnh lùng liếc xéo Lục Hi một cái xong Triệu Hoàng cũng không quan tâm tới anh nữa mà dõi mắt nhìn sang hiện trường bên kia.



Lúc này, Triệu Hổ và Vương Dương Minh đang đứng đối mặt nhau, Vương Cảnh Sơn cũng đã lui về chỗ ngồi của mình.



Vương Dương Minh đứng yên tại chỗ, quanh thân thổi tới vài cơn gió xoáy vô hình, vang lên từng trận rít gào.



Còn Triệu Hổ lại chậm rãi lùi về phía sau, một đường lui bước này đã đến bên cạnh ông lão theo hắn cùng tới.



“Ha ha, cuối cùng cũng biết sợ rồi”.



“Nhãi con, muốn chạy sao, lúc này sợ cũng đã muộn”.



“Uy lực của tông sư quả nhiên bất phàm mà”.