Cự Long Thức Tỉnh

Chương 426







Thạch Kế Đông nói, khóe mắt đã có nước mắt chảy ra.



Đầu rồng là quốc bảo quan trọng như thế, vậy mà lại biến mất trong tay ông ta, khiến cho một người cả đời giao tiếp với văn vật như ông ta khó mà chấp nhận nổi.





Giống như một người cha khổ cực tìm được người con trai bị bắt cóc trở về, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác đoàn viên ấm áp thì người con bỗng nhiên chết non vậy. Dù là ai cũng không thấy dễ chịu.



"Ông Thạch, ông phải giữ gìn sức khỏe, chuyện này cũng không trách ông được", Vân Thắng Quốc lại an ủi.



Lúc này, Trương Thiệu Phong đã hơi nôn nóng, trực tiếp xen vào: "Viện trưởng Thạch, tôi là trưởng phòng điều tra hình sự tỉnh - Trương Thiệu Phong, muốn làm rõ một vài chuyện với ông".



Vân Thắng Quốc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng đành yên lặng đứng sang một bên.



Thạch Kế Đông vẫn là bộ dạng đó, chậm rãi nói: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi".



"Xin hỏi viện trưởng Thạch, lúc xảy ra chuyện, cũng chính là lúc phòng trưng bày số 1 đang bị mất điện thì ông đang làm gì?", Trương Thiệu Phong hỏi.



Mà nữ cảnh sát phía sau ông ta đã lấy ra một cuốn sổ và bút để ghi chép.



Thạch Kế Đông lắc đầu nói: "Tôi nay tôi không hề đến phòng trưng bày số 1".



Câu trả lời của Thạch Kế Đông khiến cho tất cả mọi người ở đây trừ Lục Minh đều sửng sốt. Trương Thiệu Phong chậm rãi nói: "Viện trưởng Thạch, chúng tôi vừa mới xem đoạn camera xong, ông đã đến phòng trưng bày số 1 mà".



Thạch Kế Đông lắc đầu, đáp.



"Vốn dĩ tối nay tôi sẽ đi vào phòng trưng bày số 1 tuần tra như thường lệ, nhưng đang đi được nửa đường thì trợ lý của tôi gọi điện thoại tới, nói ở văn phòng có một cuộc gọi khẩn cần tôi đến nghe. Tôi liền quay về. Nhưng lúc quay về nghe thì đầu dây bên kia lại không có ai. Tôi vừa cúp điện thoại, định đi ra thì đã có hai viên lính đặc chủng đến thông báo với tôi là đầu rồng đã bị trộm, cũng hạn chế tôi ra ngoài. Đây là toàn bộ sự việc mà tôi đã trả qua".



Thạch Kế Đông nói, nước mắt không ngừng chảy ra nơi khóe mắt. Mà sau vụ này, ông ta cũng không liên lạc được trợ lý của mình. Cuộc điện thoại kia chẳng qua chỉ là một âm mưu mà thôi, một âm mưu đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.



Lúc này, Trương Thiệu Phong sầm mặt nói.



"Viện trưởng Thạch, chúng tôi vừa mới xem trong camera rất rõ ràng rồi. Ông nói dối vụng về như vậy thì lừa được ai chứ".



Lúc này, sắc mặt Vân Thắng Quốc lộ ra vẻ đau lòng.



Rõ ràng là Thạch Kế Đông đang nói dối, bởi vì trên video đã rất rõ ràng. Nói như vậy thì nói dối phải có nguyên do, nên chuyện này chắc chắn có liên quan đến ông ta.



"Tôi không nói dối, tất cả đều là sự thật, các người cứ điều tra đi", Thạch Kế Đông suy sụp nói.



Trong lúc nhất thời, căn phòng rơi vào yên lặng.



Ông ta nói dối quá lộ liễu. Rõ ràng là chuyện này có liên quan đến Thạch Kế Đông. Thế nhưng vì thân phận ông ta đặc thù nên Trương Thiệu Phong cũng không dám làm càn, chỉ dám trộm nhìn nét mặt của Vân Thắng Quốc. Lúc này, Vân Thắng Quốc đã nghiêng mặt sang một bên, Trương Thiệu Phong lập tức hiểu ý.