Cự Long Thức Tỉnh

Chương 449






Còn Tư Không Trích Tinh ngồi một bên nhàm chán quan sát tiệm tạp hóa đơn giản này.



“Ở đây sao anh chẳng có cái gì thế?”, Tư Không Trích Tinh tò mò hỏi.



Lục Hi lười biếng nói: “Nếu cậu có hứng thú thì có thể tùy ý thêm đồ, tôi không phản đối”.





Tư Không Trích Tinh chớp mắt, không nói gì.



Lúc này, Lục Hi lại nói: “Sau này cậu định thế nào”.



Tư Không Trích Tinh buông tay rồi nói: “Tôi không biết, dù sao đi theo anh rồi, anh sắp xếp đi, tôi không quan trọng”.



Lục Hi nhìn anh ta, sau đó nhìn trần nhà, giống như đang suy nghĩ gì đó.



Một lát sau, Lục Hi nói: “Tự đi tìm một công việc, thu xếp ổn thỏa trước đã. Nhớ kỹ, đừng tùy ý thể hiện năng lực của cậu. Thế giới này còn phức tạp hơn so với cậu tưởng tượng, cẩn thận tự mình gây ra tai họa đấy”.



“Được, biết rồi, không còn chuyện khác thì tôi đi tìm việc làm trước”.



Nói xong, Tư Không Trích Tinh đứng dậy rời đi, tỏ ra là sạch sẽ gọn gàng.



Nhìn Tư Không Trích Tinh rời đi, Lục Hi cũng không có nói gì, Lục Hi đã đóng xuống một đường dấu tinh thần trên người anh ta, vì vậy nhất cử nhất động của anh ta đều nắm trong lòng bàn tay Lục Hi, anh cũng không lo anh ta giở thủ đoạn bịp bợm gì.



Sau khi Tư Không Trích Tinh rời đi, Lục Hi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.



Anh ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, cho đến khi một cuộc điện thoại đánh thức anh.



Hóa ra Vân Thắng Quốc đã sắp xếp xong xuôi, ông ta bảo anh đến cửa viện bảo tàng, xuất phát cùng đội ngũ.



Lục Hi đứng dậy rửa mặt rồi đi đến viện bảo tàng.



Tần Lam cũng không thấy trở lại, xem ra cô ta đã có hứng thú với công việc của một ký giả.







Lúc này ở cửa viện bảo tàng đỗ một chiếc xe khách xa hoa.



Trong xe khách có Hạ Nguyên Phi và cháu gái Hạ Huyên Huyên của ông ta cùng với hai trợ thủ. Còn có Thạch Kế Đông, ông ta cũng mang theo cả trợ thủ, có cả một tiểu đội đặc chủng sáu người.



Tiểu đội này ở bên chân đều mang theo vũ khí, hiển nhiên là phụ trách an toàn của đoàn người và mang theo thiết bị hành lý.



Mà bên cạnh Hạ Nguyên Phi có một người trung niên chừng năm mươi tuổi, mặc đồ bình thường, giữa hai mắt bắn ra tinh quang bốn phía, vừa nhìn liền biết là một cao thủ võ đạo.



Lúc này, Hạ Nguyên Phi nói: “Anh Kế Đông, nhân viên của tôi đã đến đông đủ, sao vẫn chưa lên đường?”



“Là thế này, tối qua bí thư Vân đặc biệt tăng thêm một người vào, chắc sắp tới rồi, cứ chờ đi”, Thạch Kế Đông nói.



Hạ Nguyên Phi nghe xong, trên mặt liền có chút mất hứng.



Lần này ông ta tới Tây Kinh, một là để tham giam lễ mừng đầu rồng trở về, tiếp đó là muốn mời Thạch Kế Đông tham gia thăm dò di tích ông ta phát hiện.

Di tích này là ông ta đã nghiên cứu nhiều năm trong tài liệu lịch sử cổ, từ trong dấu vết hỗn độn mới tìm thấy một chút đầu mối, đồng thời trải qua thăm dò bước đầu mới xác định được chỗ di tích.