Cự Long Thức Tỉnh

Chương 45: Hai người co rụt thành một cục.  




Haizz!



Lục Hi thở dài một tiếng, nếu không phải lúc này liên lụy tới Tiết Đông Ni thì anh đã quay đầu bỏ đi luôn rồi. Người phụ nữ ngu ngốc này, cứ để cô ta tiếp tục bị lừa là được.



Hoắc Tư Duệ cũng bất lực, con nhỏ này đúng thật là mụ mị hết cả đầu óc vì tình yêu rồi, không biết bao giờ mới chịu tỉnh ngộ ra.





Gương mặt Tiết Đông Ni cũng xuất hiện biểu cảm không vui.



Anh Lục có lòng tốt giúp đỡ, chỉ dẫn cô ta, cô ta lại nói năng quá khích như thế, khiến cô cũng không biết giấu mặt vào đâu.



Chẳng buồn để tâm tới người phụ nữ ngu xuẩn này, Lục Hi bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiết Đông Ni.



Mà tên tóc vàng chặn ở cửa thì nhìn nhóm Lục Hi cười khẩy, dự định lát nữa không đợi được người mang tiền tới thì “xử lý” Lục Hi trước rồi đưa hai con nhỏ kia đi sau.



Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Phù Đồ chạy tới, dẫn theo một thuộc hạ đi vào trong quán mì.



“Anh Lục”.



Phù Đồ chẳng buồn ngó ngàng tới mấy thằng tóc vàng ở cửa, vội vàng chào hỏi Lục Hi.



Lục Hi gật đầu.



Người đàn ông bên cạnh Phù Đồ, anh cũng biết, là một kẻ trung thành bên cạnh Hoàng Sào, tối đó cũng là một trong ba người được Lục Hi cứu.



“Xảy ra chuyện gì thế?”



Phù Đồ đến bên cạnh Lục Hi, cúi người hỏi chuyện.



Lục Hi chỉ vào mấy tên tóc vàng ở cửa rồi đáp.



“Một người bạn của tôi bị lừa vay tiền lãi suất cao của họ, năm trăm ngàn tệ một tháng biến thành bảy trăm năm mươi ngàn tệ, không trả nổi, họ dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp, chuyện này anh thấy phải làm sao?”



“Ý tứ của anh Lục thế nào?”, Phù Đồ gặng hỏi.



“Món tiền này, bạn của tôi không định trả nữa, đống ảnh trong tay hắn ta cũng phải xóa triệt để, nếu phát tán ra tấm ảnh này thì tự anh đuổi theo Hoàng Sào đi”, Lục Hi điềm nhiên nói.



Phù Đồ lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, anh Lục, tôi biết nên làm thế nào”.



Phù Đồ sợ bản thân hiểu sai ý anh rồi làm hỏng việc, thế nên mới hỏi thêm một câu, bây giờ, nếu anh Lục đã đưa ra quy trình, hắn ta cứ theo quy trình mà tiến hành là được, không có gì để bàn thêm.



Mà kẻ cầm đầu đám tóc vàng nghe thấy Lục Hi nói sẽ không trả tiền, lập tức xù lông, nhảy dựng lên, vênh váo nói: “Mẹ kiếp, chờ đợi nửa ngày, mày trêu ông à! Mẹ kiếp, hôm nay chúng mày đừng hòng bỏ đi!”



Nói xong, hắn móc từ thắt lưng ra một con dao găm, hung hổ nhìn về phía đám người Lục Hi, mấy thằng đàn em sau lưng cũng lấy ra đủ loại hung thủ, khí thế như kiểu chỉ cần một câu là sẽ hạ gục nhóm người Lục Hi.



Tiết Đông Ni và Lý Vi đâu từng thấy cảnh tượng này bao giờ, bỗng chốc sợ đến hết hồn, hai người co rụt thành một cục.



Hoắc Tư Duệ khá hơn chút do từng thấy sóng to gió lớn trên thương trường, vả lại, đi cùng Lục Hi, cô có cảm giác an toàn không nói được nên lời, cũng chỉ hơi căng thẳng trong thoáng chốc rồi thả lỏng ngay.



Lục Hi vừa nhìn thấy động tác của mấy người này đã mỉm cười với Phù Đồ: “Người làm đại ca giang hồ đất Tây Kinh như anh có vẻ là danh không xứng với thực nhỉ”.