Cự Long Thức Tỉnh

Chương 453







Thật ra thì lá gan của cô ta không hề nhỏ, nhưng nhìn thấy nhiều sói như vậy trong đêm khuya vẫn khiến cô ta rất hoảng sợ.



Chỉ thấy cô ta trốn đằng sau Hạ Nguyên Phi, nắm lấy áo ông nội, hai tay có chút run rẩy.





Hạ Nguyên Phi cũng có hơi hoảng sợ, nhưng đã tự trấn tĩnh mình, đồng thời an ủi cháu gái.



Lúc này, lính đặc chủng đã đổi từ bắn phát một sang bắn càn quét, đàn sói đang lao tới liên tục ngã xuống.



Cuối cùng có mười mấy con sói xông đến trước mặt lính đặc chủng, lập tức khẩu súng đã mất đi tác dụng. Những lính đặc chủng này mất đi súng, họ rút ra dao găm quân dụng, bắt đầu vật lộn với bầy sói.



Đồng thời, có mấy con sói đã vượt qua mấy lính đặc chủng, lao về phía đám người Thạch Kế Đông.



Sắc mặt đám người thay đổi, đều mang vẻ kinh hoàng. Hạ Huyên Huyên che mắt mình không dám nhìn.



Đúng lúc này, Thịnh Quốc An hừ lạnh một tiếng, hai tay chém liên tục trên không, từng đường đao khí giống như trăng lưỡi liềm tóe ra, đám sói đang gào thét nhảy bổ đến, chỉ trong nháy mắt những con sói này đã vượt qua hàng phòng ngự của lính đặc chủng, nó bị chém thành hai mảnh ngã trên đất.



Cùng lúc đó Thịnh Quốc An như đang dạo chơi, ông ta cực kỳ thản nhiên đến bên cạnh đám người, xoay người một cái chính là một đao khí chém ra.



Dưới mỗi đao khí này đều có một đầu con sói rơi xuống, giảm bớt gánh nặng tác chiến cho lính đặc chủng.



Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bầy sói đã ngã xuống, chỉ còn lại một con sói vô cùng lớn nhìn thấy tình huống không ổn, nó liền xoay người bắt đầu bỏ chạy.



Thịnh Quốc An lại một lần nữa hừ lạnh, đột nhiên trong tay ngưng tụ ra một cây giáo dài, ông ta dồn sức ném ra.



Cây giáo dài là do chân khí ngưng kết thành mang theo tiếng xé gió thảm thiết, chớp mắt một tiếng phụt vang lên, đâm xuyên con sói đầu đàn kia. Con sói đầu đàn gào lên thảm thiết, vùng vẫy hai cái sau đó không còn động tĩnh.



Lúc này, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, hết lời khen ngợi Thịnh Quốc An.



Thịnh Quốc An chỉ cười nhẹ, vô cùng có khí phách cao thủ.



Hiện giờ, sáu lính đặc chủng đã thu nhỏ đội hình, bọn họ đi đến bên cạnh đám người của Hạ Nguyên Phi.



Trên người bọn họ không có vết thương nào.



Bởi vì lần này đã chuẩn bị đầy đủ, mặc đồ tác chiến đặc chủng, răng sắc móng nhọn của chó sói cũng không thế xé rách quần áo của bọn họ, có thể nói là hoàn hảo không tổn hao gì.



“Cảm ơn ông đã ra tay, mọi người không sao chứ”.



Đội trưởng tiểu đội lính đặc chủng Thường Tiên Minh mặt đầy sùng bái nhìn Thịnh Quốc An và nói.

“Chúng tôi không sao, vất vả cho các cậu rồi”, Thịnh Quốc An khẽ cười đáp lại.