Cự Long Thức Tỉnh

Chương 559: Anh như vậy có hơi bất lịch sự đấy".  




Lục Hi đã biết vị trí đại khái của quỷ máu ở đâu, con quỷ máu này hút nhiều máu như vậy thì cũng có đủ năng lượng để đi ngàn dặm một ngày. Thời gian này nó đã đến Ý.



Nhưng nếu Lục Hi chạy đến đó thì ai biết được khi ấy con quỷ máu này sẽ đi đến đâu chứ. Nhưng anh cũng không còn cách nào khác tốt hơn, chỉ đành đuổi tới đó trước rồi tính.



Vân Khả Thiên nghe vậy thì lập tức gọi điện thoại sắp xếp.





Một tiếng sau, Lục Hi lên máy bay đến Ý.



Lục Hi ngồi trên khoang hạng nhất, híp mắt suy xét vấn đề, đồng thời cũng rất tán thưởng tốc độ làm việc của Vân Khả Thiên.



Đúng lúc này, tiếp viên đưa đồ uống đến, cô gái ngồi cạnh anh tháo kính râm ra, nhận lấy một ly cà phê và uống. Lục Hi cảm thấy người này hơi quen mắt.



Lúc anh đang nhìn cô gái này thì cô ấy đã nói: "Anh à, anh như vậy có hơi bất lịch sự đấy".



"Xin lỗi, tôi thấy cô nhìn quen quá nên nhìn lâu hơn một chút, mong cô thông cảm", Lục Hi đáp.



Giờ thì Lục Hi đã nhớ ra, cô gái này là Miêu Tình, một nữ diễn viên trong nước. Cô ấy đã diễn mấy bộ phim, khá là được hoan nghênh, cho nên Lục Hi mới thấy quen mắt.



Mà Miêu Tình cũng chỉ mỉm cười với Lục Hi, không nói thêm gì nữa.



Lúc này, Lục Hi đã bắt đầu nhắm mắt giả ngủ, suy nghĩ xem khi đến Ý thì nên làm gì.



Mấy tiếng sau, máy bay đã đáp xuống thành phố Milan của Ý, Lục Hi suy đoán quỷ máu đang cách Milan khoảng năm trăm dặm, vị trí cụ thể ra sao thì còn cần thi triển lại thuật theo dõi ngược thì mới biết được.



Sau khi xuống máy bay, Lục Hi trực tiếp gọi cho Leyman.



Leyman này là bố già của một tổ chức áo đen tại Ý, có thể một tay che trời, thuộc nhóm người được Lục Hi cứu trong con tàu Phoenix lần trước kia.



Lúc này đang là khoảng hơn chín giờ sáng ở Ý, Leyman đang hưởng thụ bữa sáng tinh tế tại biệt thự La Mã của mình.



Có một người đàn ông trung niên ăn mặc kiểu cao bồi chạy tới với chiếc điện thoại trên tay, hưng phấn nói: "Thưa ngài Leyman, anh Lục kia gọi điện thoại tới".



Leyman nghe vậy thì kích động ném dao nĩa trong tay, vội vã đi nghe điện thoại.



Trên con thuyền Phoenix, tư thái như thiên thần giáng lâm của Lục Hi đã để lại một ấn tượng khó phai cho tất cả mọi người. Leyman đã bội phục vị ân nhân cứu mạng này đến sát đất.



Tuy rằng ông ta có thể hô mưa gọi gió trên đất Ý, nhưng trước mặt một sự tồn tại như Lục Hi thì ông ta lại chẳng dám khoe khoang chút nào.



Với uy năng của Lục Hi, muốn ai chết thì kẻ đó cũng không thể sống. Ông ta không được, tổng thống Ý cũng không khác gì.



"Alo, anh Lục đó sao?", Leyman cung kính nói chuyện.



Lục Hi nói: "Là tôi đây".



"Tôi thật sự vô cùng vinh hạnh khi được nghe điện thoại của anh, tôi có thể giúp sức được gì cho anh đây?", Leyman kích động nói.



Lục Hi cười: "Đúng là cần ông trợ giúp một chút. Giờ tôi đang ở sân bay Milan, cần người chỉ đường, không biết ông có thể giúp tôi tìm được không?"



"Anh đến nước Ý ư? Vậy thì tuyệt vời quá, chuyện chỉ đường chỉ là chuyện nhỏ. Tôi sẽ sắp xếp khách sạn cho anh để nghỉ ngơi trước, sau đó tôi sẽ lập tức tới ngay, anh thấy sao?", Leyman mong mỏi nói.



Mà người cao bồi ở bên cạnh cũng kích động vô cùng.