Cự Long Thức Tỉnh

Chương 672: Gã chỉ coi năm trăm triệu kia là chuyện cười.  








“Tự tu luyện đi, lại còn cần tôi giúp à?”, Lục Hi lườm cô ta một cái rồi đi về phòng ngủ.



Tần Lam hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn bóng lưng Lục Hi mà mắng anh là cái đồ trọng sắc khinh bạn.



...





Lúc này, An Trung đã đáp xuống sân bay Tây Kinh, nhàn nhã tản bộ ngắm phong cảnh, chậm rãi vào nội thành.



Đi gần hai tiếng mới đến tiệm tạp hóa Vong Ưu ở hẻm Triều Văn phố Đông.



Chỉ thấy hai cánh cửa gỗ rộng mở, An Trung cũng chẳng ngại ngần gì mà bước vào.



Đi vào trong lại thấy không một bóng người, gã đánh giá cái tiệm cũ nát này một hồi, lắc đầu mỉm cười rồi ngồi lên ghế sô pha, tiện tay cầm cái bình gốm trên bàn lên ngắm.



Gã cũng không vội vàng, mãi lúc sau vẫn chưa ra khỏi tiệm. An Trung tự cho mình cái quyền nghỉ ngơi, mang tâm thế du ngoạn Tây Kinh, còn Lục Hi thì chẳng đáng để gã phải quan tâm. Một nơi nho nhỏ thế thì thì ra được người bản lĩnh cỡ nào chứ? Mà tiên thiên sơ kỳ chắc cũng đã là thế lực cao cấp ở Tây Kinh không chừng, không cần để ý.



Mà Lục Hi ngủ dậy vào lúc bốn giờ chiều hơn, anh ngáp một cái, duỗi eo, lẩm bẩm: “Xem ra có người đến tìm mình, phải về tiệm tạp hóa thôi”.



Lục Hi dậy tắm rửa một phen, ra ngoài ăn cơm rồi lái xe về tiệm.



Nửa tiếng sau, Lục Hi xuất hiện ở cửa tiệm tạp hóa.



Anh hơi mỉm cười, sải bước vào trong.



Chỉ thấy An Trung đang buồn chán nằm trên sô pha, tay cầm cái bình gốm, mắt nhìn lên trần nhà như đang nghĩ cái gì.



“Anh gì ơi, cẩn thận, cái bình gốm đó đắt lắm”, Lục Hi nhàn nhạt nói.



Mà An Trung cũng không ngừng lại động tác trong tay, chỉ nhìn trần nhà, nhẹ nhàng nói: “Cậu là chủ tiệm này à?”



Lục Hi lạnh nhạt nói: “Tôi đây”.



Nói xong, anh ngồi xuống, đối diện với An Trung.



Lúc này, An Trung ném bình gốm lên nhưng không bắt lấy. “Choang” một tiếng, cái bình vỡ tan thành từng mảnh,



“Xin lỗi, tôi không bắt được”, An Trung mỉm cười.



Lục Hi nhướng mày nói: “Không sao, đền tôi năm trăm triệu là xong”.



“Hahaha”, An Trung cười lớn, nói: “Cậu là người ra tay với con trai của Diệp thần y à?”



Gã chỉ coi năm trăm triệu kia là chuyện cười.



“Diệp Trạch Vinh kiêu căng ngạo mạn, nên nhận chút dạy dỗ”, Lục Hi lạnh nhạt đáp.



Lúc này, An Trung ngồi dậy, nói: “Ngu si đần độn, không biết trời cao đất dày”.



Nói xong, An Trung vung chưởng đao về phía Lục Hi.



Trên nắm tay của gã có một cương khí lạnh thấu xương, phát ra uy thế bức người, nhìn thì giống là một đao tùy tiện, nhưng lại có chân khí thâm hậu.



Lục Hi vung tay lên, trường đao của An Trung chém lên cánh tay anh phát ra một trận rung vang của kim loại va chạm vào nhau.



“Không tồi, thân là một võ giả tiên thiên sơ kỳ cậu có tư cách để kiêu ngạo đó, nhưng vẫn có vài người cậu không có khả năng chọc tới nổi”.