Cự Long Thức Tỉnh

Chương 676: "Gia chủ cứu tôi”.  







Việc tiêu hao với quy mô lớn như vậy khiến anh vô cùng mệt mỏi.



……





Vài giờ sau, An Trung trở lại một ngôi nhà tứ hợp viện tại thành phố Thượng Kinh.



Tòa tứ hợp viện này được xây bằng đá xanh ngói đỏ, sắc màu cũng nhuốm đậm dấu vết thời gian không biết đã bao nhiêu năm tuổi.



Ở lối vào của tòa nhà có hai cánh cửa bằng gỗ, trên cửa treo một tấm hoành phi đề bốn chữ lớn theo phong cách cổ xưa ‘Tử Khí Đông Lai’.



Lúc này An Trung đã đến được cửa tứ hợp viện nhưng lại không dám tự tiện tiến vào mà ở ngoài cửa cung kính nói: “Con cháu nhà họ An, An Trung có việc gấp xin được gặp mặt gia chủ”.



Không lâu sau chỉ thấy một ông lão mặc áo bào đẩy ra cửa gỗ, liếc mắt nhìn An Trung hỏi: “Có chuyện gì?”



“An Trung bị người ta đánh trọng thương, mong được gia chủ cứu giúp”.



Ông lão quét mắt nhìn hắn ta một lượt, không nóng không vội nói: “Đợi đó đi”.



Dứt lời liền xoay lưng trở lại sân.



Nội tạng của An Trung đau rát như lửa thiêu, cánh tay phải bị gãy thành nhiều đoạn, tuy bị thương nặng nhưng vẫn không dám lỗ mãng.



Bởi đây chính là nơi ở của gia chủ nhà họ An- An Gia Thần, một tông sư trung kỳ!



Chẳng bao lâu ông lão đã quay lại nói: “Vào đi”.



“Cảm ơn chú Lưu”.



An Trung cảm ơn một tiếng rồi vội vã tiến vào.



Tòa tứ hợp viện này vô cùng rộng lớn, bốn mặt đều là phòng ở, hành lang trước phòng trồng đầy hoa cỏ, ở trung tâm có một cây dâu tằm với tán cây che rợp cả một khoảng sân .



Chỉ thấy An Trung đi thẳng tới phòng chính hướng bắc, tới trước cửa phòng lại nói một lần nữa: “Gia chủ, An Trung xin được gặp mặt”.



Lúc này một giọng nói vang dội tràn đầy sức sống vang lên: “Vào đi".



An Trung nghe vậy mới sải chân tiến vào.



Chỉ thấy trên chiếc bàn bát tiên trong phòng khách đang ngồi một ông lão mặc thường phục trông khoảng ngoài sáu mươi, trên gò má mảnh gầy có hai rãnh cười sâu khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy ớn lạnh.



Chỉ thấy ông lão đang chơi đùa một bình hít hổ phách trong tay, bên cạnh là một cô hầu gái mười bảy, mười tám tuổi, trên tay bưng một bát trà vô cùng khí phái.



"Gia chủ cứu tôi”.



An Trung vừa bước vào đã ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất cầu cứu.



Chỉ thấy trong đôi mắt của An Gia Thần- gia chủ nhà họ An xẹt qua một tia sáng, đảo mắt nhìn An Trung một cái sắc mặt lập tức thay đổi: "Là ai đã đánh anh bị thương thành thế này?”