Cự Long Thức Tỉnh

Chương 681: “Rất cảm ơn gia chủ An”.  




Hoàng Sào có ơn cứu mạng nuôi dưỡng hắn ta, hắn ta luôn muốn báo thù cho Hoàng Sào, nhưng Lục Hi đè ép, Phù Đồ cũng không dám có ý kiến, chỉ có thể chôn giấu chuyện này trong lòng. Bây giờ nhà họ Hoàng đột nhiên nổi điên làm ra loại chuyện tự diệt vong này, Phù Đồ nào chịu bỏ qua thời cơ.



Sau khi tạm biệt Lục Hi, Phù Đồ lập tức quay về câu lạc bộ Đỉnh Thiên, hắn ta triệu tập Hoàng Thất, Hoàng Cửu, Hoàng Nhị Thập Tam.



Phù Đồ ngồi phía sau bàn làm việc, mặt đầy u ám.





Đám người Hoàng Thất đứng hầu một bên, lẳng lặng chờ đợi.



Sau trận huyết chiến đêm đó, bọn họ được Lục Hi cứu mạng, dựa vào máu của Lục Hi, bản thân cũng đã có sự thay đổi lớn.



Đám người Hoàng Thất đã là cao thủ nội gia, còn Phù Đồ cũng đã là hậu thiên đỉnh phong, bán bộ tiên thiên, nhưng thực lực của bọn họ cũng không phải nằm ở vẻ bề ngoài.



Hấp thu máu của Lục Hi, cơ thể của bọn họ dù là độ dẻo dai, sức đề kháng hay sức mạnh đều không phải những người cùng cảnh giới có thể so sánh nổi.



Hơn nữa, sau khi trải qua huyết chiến đêm đó, trên người bọn họ ngưng kết ra một luồng khí huyết sát không thể tiêu tan, một khi chiến đấu sẽ giải phóng không tự chủ, khiến bọn họ tiến vào trạng thái điên cuồng, sức chiến đấu tăng cao, thực lực không thể khinh thường.



Một lát sau, chỉ thấy Phù Đồ chậm rãi nói: “Tôi vốn tưởng rằng đã không còn cơ hội báo thù cho nhà họ Hoàng nữa rồi, nhưng không ngờ nhà họ Hoàng lại khiêu chiến với anh Lục, chuyện mất trí này thật là ông trời muốn nó diệt vong mà, trước tiên phải để bọn họ điên cuồng đã”.



Đám người Hoàng Thất nghe xong liền hiện lên vẻ kinh ngạc.



Nhà họ Hoàng điên rồi sao?



Bọn họ có thể so với anh Lục ư?



Ngày trước anh Lục có thể tùy ý nghiền nát bọn họ. Anh Lục bây giờ càng thâm sâu khó lường, dám khiêu chiến với anh, nhà họ Hoàng muốn tự sát tập thể à?



Lúc này, Phù Đồ nói: “Tối mai tôi sẽ đi cùng anh Lục tới nghênh chiến trước, các anh điều động tất cả cao thủ tinh nhuệ sẵn sàng tiêu diệt toàn bộ nhà họ Hoàng bất cứ lúc nào”.



Chiều ngày hôm sau, trong phòng khách nhà họ Hoàng ở biệt thự Nam Sơn.



Ba người An Gia Thần, Diệp Phùng Xuân và một người đàn ông nhã nhặn đeo kính khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi ngồi ở vị trí chính.



Phía sau ba người còn có mấy người trung niên mắt sáng ngời đứng đó, bọn họ đều là tinh anh của nhà họ An.



Còn bên cạnh là đám người Hoàng Triển Tường đứng đó, mặc dù bọn họ thân là chủ, nhưng ngay cả vị trí ngồi cũng không có.



Lúc này, Hoàng Triển Tường thận trọng nói: “Gia chủ An, tôi đã gửi thư khiêu chiến cho người họ Lục kia rồi, giao hẹn tám giờ tối nay đánh một trận ở đây. Ngoài ra, tôi đã thông báo cho đồng nhân võ đạo của Tây Kinh, mời bọn họ đến xem cuộc chiến”.



Hoàng Triển Tường vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của An Gia Thần.



An Gia Thần mặt không biểu lộ cảm xúc đáp: “Rất tốt, ông yên tâm, nếu tôi đã đến đây một chuyến, nhất định sẽ giúp nhà họ Hoàng ông một tay, để các ông đứng vững gót chân ở Tây Kinh”.



“Rất cảm ơn gia chủ An”.



Đám người Hoàng Triển Tường cùng nói lời cảm ơn, trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười.

Lúc này, An Gia Thần tiếp tục nói: “Hai người bên cạnh tôi, một người là thần y ngự dụng trong nội các – thần y Diệp Phùng Xuân. Một người là thư ký Vương của cục trưởng cục an ninh quốc gia, mọi người chào hỏi đi”.