Cự Long Thức Tỉnh

Chương 790: Đây đã là thói quen,








Lúc này chỉ nghe thấy Tư Không Trích Tinh lên tiếng: “Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới mở tên là ‘Món ăn xẻng’, hương vị không tồi, nhưng vô cùng thú vị, tôi nghĩ Tiểu Hiên nhất định sẽ thích”.



Lục Tiểu Hiên tuy rằng trẻ tuổi nhưng gia đình cũng thuộc hạng có tiền và quyền thế, sơn hào hải vị gì đó cũng đã ăn quen miệng, kỳ thực cô bé cũng không có cảm giác hứng thú với món ăn lắm.



Nhưng vừa nghe nói có một nhà hàng kỳ quái với món xẻng sắt gì đó, cô bé lập tức thích thú đập tay: “Được ạ được ạ, em chưa từng nghe nói có loại nhà hàng này, mau dẫn em tới đó đi”.





Lục Hi mỉm cười: “Được, giờ liền đưa cháu đi”.



Sau đó mọi người nhanh nhẹn rời khỏi Thiên Nhân Cư, Phù Đồ lái một chiếc xe thương vụ, dưới sự dẫn đường của Tư Không Trích Tinh đi về phía nhà hàng kia.



Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người xuống xe tại đường Tây Quan, đến trước cửa một nhà hàng với tấm biển treo ‘món xẻng sắt'.



"Chính là ở đây”, Tư Không Trích Tinh nói rồi dẫn đầu đi vào.



Mọi người nối gót theo sau.



Chỉ thấy diện tích bên trong không nhỏ, rộng bốn năm trăm mét vuông, toàn bộ đại sảnh được chia thành những vách ngăn hình vuông, trang trí giống như một trang trại.



Mà bên trong từng vách ngăn này đều bày đầy đủ bàn ghế, cũng là bàn và băng ghế gỗ hình vuông.



Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, mấy người Lục Hi được đưa đến một trong những vách ngăn, sau khi an vị liền bắt đầu gọi món.



Chỉ thấy Lục Tiểu Hiên cầm menu, chỉ vào một đống món, sau đó nhân viên phục vụ liền rời đi báo món, Lục Hi và những người khác cũng bắt đầu trò chuyện.



Vừa tán gẫu, vừa nhìn những người phục vụ đi qua đi lại ăn mặc thành dáng vẻ địa chủ, cầm theo một chiếc xẻng lớn đựng một phần lớn các món ăn vừa đi vừa nhảy múa, sau đó trực tiếp đổ chúng lên bàn, một màn này khiến mọi người không khỏi dâng lên hứng thú.



Lục Tiểu Hiên cười vui vẻ tới mắt cũng đã thành hình trăng lưỡi liềm.



Không lâu sau món ăn mà họ gọi cũng được bưng lên, chỉ thấy người phục vụ đầu tiên đặt vài tờ giấy lên trên mặt bàn, sau đó có người trưng diện kỳ quái cầm theo một chiếc xẻng đặc biệt dọn món ăn.



Và các món ăn trong xẻng được đổ thẳng lên trên giấy, cũng không có đĩa.



Màu sắc ngược lại không tồi, tôm kho, cua, ngô, ngó sen,... được hầm chung với nhau xen lẫn màu xanh và vàng trông vô cùng ngon miệng.



Một lúc sau, tất cả món ăn mà Lục Tiểu Hiên gọi đều đã được dọn lên, Lục Hi liền nói: “Nào nếm thử mùi vị xem sao”.



Mọi người cầm đũa liền bắt đầu ăn.



Các món ăn ở đây đều tươi, có vị mặn, cay rất phù hợp với khẩu vị nặng của người phương bắc, hương vị cũng không tệ, cộng thêm cách phục vụ mới lạ độc đáo, người tới thưởng thức cũng rất nhiều, các vách ngăn gần như đã ngồi chật kín.



Mùi vị không tồi, hình thức cũng không tệ, mọi người vừa tán gẫu, vừa nhấm nháp vô cùng náo nhiệt.



Mà Lục Tiểu Hiên hiển nhiên không quen với món ăn khẩu vị nặng này, sau khi ăn một lúc liền nói: “Không được rồi, cháu phải vào nhà vệ sinh một lát”.



Nói đoạn cô bé vội vàng chạy ra ngoài khiến mọi người đều phá lên cười.