Cự Long Thức Tỉnh

Chương 792: “Con mẹ nó anh dám đánh tôi”.  







Lục Hi nhướng mày, anh biết nhà họ Vương ở Lạc Thương, đó là một gia tộc võ đạo, hình như Lục Hi còn gặp qua gia chủ nhà bọn họ, chỉ là không nhớ rõ.



Đám người kia nhìn thấy Lục Hi cau mày liền cười ha ha một trận.



Người vừa nói tên là Vương Khải Côn, còn người sờ mông Lục Tiểu Hiên tên Vương Lâm, bọn họ đều là đời thứ ba của nhà họ Vương ở Lạc Thương.





Mà Vương Lâm tuổi còn trẻ đã là cao thủ cảnh giới nội gia sơ kỳ, trong nhà cực kỳ được coi trọng, lần này tới Tây Kinh là mấy người bạn họ mời tụ họp.



Vương Lâm ỷ vào uy thế trong nhà, bản thân lại là cao thủ nội gia, ở Lạc Thương cũng hoành hành, căn bản không đặt đám người Lục Hi ở trong mắt, không thèm để ý chút nào.



Nhưng vào lúc bọn họ cười lớn, Lục Hi đột nhiên tát vào mặt Vương Lâm.



Chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp”, Vương Lâm liền ngã xuống đất.



Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều ngây ra.



Lại có người dám đánh Vương Lâm?



Một lát sau, bọn họ mới phản ứng được, Vương Lâm cũng giãy giụa.



Miệng mũi đều là máu, hắn ta chỉ Lục Hi mắng: “Con mẹ nó anh dám đánh tôi”.



Lục Hi không để ý tới hắn ta, anh nói với Phù Đồ: “Phù Đồ, phế tay phải và nhổ răng cửa của hắn ta cho tôi”.



“Ừ”.



Phù Đồ không chút do dự tiến lên, hai tay chộp về phía cánh tay Vương Lâm.



Vương Lâm cũng cao thủ nội gia, hắn ta cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đánh gãy cổ tay Phù Đồ.



Không ngờ, hai tay hắn ta túm lấy cổ tay Phù Đồ, vừa dùng chân khí nhưng Phù Đồ không hề nhúc nhích.



Vương Lâm kinh hãi.



Lúc này, Phù Đồ lật tay túm được hai tay hắn ta, ngay sau đó dùng lực giật một cái.



Một trận rắc rắc vang dội, hai cánh tay Vương Lâm liền gãy thành mấy đoạn.



Vương Lâm liền hét thảm một tiếng.



Sau đó, Phù Đồ lại dùng một quyền nện vào mồm Vương Lâm, máu tươi tuôn ra.



Răng của Vương Lâm gần như vỡ vụn hết.



Lúc này, Vương Lâm miệng đầy máu, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.



Phù Đồ quay về đứng sau lưng Lục Hi.



Lục Hi lạnh lùng nhìn mấy người, anh hừ lạnh một tiếng rồi đưa Lục Tiểu Hiên rời đi.

Một đám trẻ ranh, Lục Hi chẳng buồn dài dòng với bọn chúng, dạy dỗ vậy là được rồi.