Trong một ngôi biệt thự, Vương Hiển đang ngồi ăn sáng.
Mấy năm nay nhà họ Vương phát triển không tệ, từ lúc ông ta đột phá lên cảnh giới tiên thiên, sau khi đạt đến tiên thiên sơ kỳ, nhà họ Vương liền trở thành bá chủ của thành phố Lạc Thương, không ai có thể rung chuyển.
Mấy chục năm qua, cùng với công lực ngày càng tinh tiến, cơ nghiệp của nhà họ Vương cũng ngày một vững chắc.
Ông ta bây giờ đã là cảnh giới tiên thiên đỉnh phong, ông ta cũng rất hy vọng những năm còn lại có thể bước vào hàng ngũ tông sư.
Nói như vậy, chẳng những nhà họ Vương trở thành đại gia tộc hạng nhất, mà ông ta cũng sẽ tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ, trong lòng Vương Hiển hết sức mong đợi đến ngày đó.
Đang ăn sáng, Vương Hiển không khỏi nhớ lại lần đó ở Túy Giang Hồ, vị đại tông sư trẻ tuổi kia phong thái tuyệt đến nhường nào, cũng không biết vị đại tông sư kia có chú ý đến mình hay không. Nếu có thể nhận được chỉ bảo của anh, nói không chừng ông ta sẽ đột phá.
Nhưng ông ta cũng chỉ nghĩ một chút như vậy thôi, đại tông sư còn mạnh hơn Lâm Tiêu, làm sao có thể nhìn trúng một tiên thiên như ông ta chứ, e rằng người ta cũng không nhớ mình là ai.
Vương Hiển không khỏi thở dài, bản thân sáu mươi tuổi rồi vẫn chỉ là một tiên thiên. Anh Lục mới ngoài hai mươi tuổi đã là đại tông sư rồi, thật là không thể nào sống nổi.
Đúng lúc này, đột nhiên thuộc hạ vào nói: “Gia chủ, Vương Lâm ở bên ngoài cầu kiến, hình như bị trọng thương”.
Vương Hiển nghe xong, sắc mặt lạnh lại, Vương Lâm chính là cháu ruột của ông ta, tuổi còn trẻ đã là cảnh giới nội gia rồi, một thiên tài võ học hiếm có, còn mạnh hơn mình mấy phần so với hồi còn trẻ.
Ông ta gửi gắm kỳ vọng rất lớn với Vương Lâm, thậm chí trong lòng đã ấn định hắn ta trở thành người nối nghiệp mình. Vừa nghe thấy Vương Lâm bị người ta đánh thương nặng, nhất thời Vương Hiển lửa giận ngút trời.
“Mau cho nó vào”, Vương Hiển giận dữ nói.
Không bao lâu, Vương Khải Côn đỡ Vương Lâm đi vào.
Hai cánh tay Vương Lâm quấn đầy thạch cao, miệng sưng vù biến dáng, gần như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Vương Hiển thấy vậy nổi giận nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương Lâm bởi vì ngoài miệng bị thương nói chuyện không lanh lẹ, vì vậy Vương Khải Côn liền nói thay.
“Gia chủ, là như này, hôm qua cháu và Vương Lâm nhận được lời mời của bạn học đến thành phố Tây Kinh tụ họp. Chẳng biết tại sao Vương Lâm và một người tên là Phù Đồ nổi lên tranh chấp, sau đó người kia liền ra tay đánh Vương Lâm thành như vậy”.
Vương Hiển vừa nghe đến tên của Phù Đồ, ông ta liền nhướng mày.