Hai người em trai và em dâu, còn có con trai Lục Nhậm Viễn của mình, từng người một khiến cho Lục Viễn Chí cảm thấy cả người đều mệt mỏi, cũng chỉ có đứa cháu gái này của mình khôn khéo hiểu chuyện. Đáng tiếc cô bé là con gái, nếu là con trai thì tốt biết mấy, Lục Viễn Chí trong lòng thở dài.
Lục Tiểu Hiên vừa cùng Lục Viễn Chí nói chuyện, vừa nhìn ông nội uống hết ly nước.
Mà sau khi Lục Viễn Chí uống nước xong, ông ta có một loại cảm giác vô hình cơ thể thoải mái lên rất nhiều, tâm tình cũng khá hơn. Ông ta nhìn Lục Tiểu Hiên nói: “Thôi muộn rồi, đi ngủ đi”.
“Dạ”.
Lục Tiểu Hiên đáp lại một tiếng rồi chạy về đi ngủ.
“Aiz!”
Lục Viễn Chí thở dài, sau đó đi về phía phòng mình.
…
Ngày hôm sau.
Vừa sáng sớm thức dậy Lục Hi đã đến chăm sóc tiên thảo anh coi như bảo vật, bận rộn đến hơn mười giờ thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Lục Hi liếc nhìn, lại là đồng bọn Mục Trung Hoa của mình gọi tới, Lục Hi mặt đầy mừng rỡ nhận điện thoại.
Hai người Mục Trung Hoa và Trình Học Phong đều là bạn thuở nhỏ kiêm đồng bọn của anh, ba người từ nhỏ đến lớn học cùng nhau, là bạn tốt khỏi phải bàn cãi, thấy Mục Trung Hoa tìm mình, Lục Hi cũng vô cùng vui vẻ.
“Alo, Trung Hoa”.
“Lục Hi à, đang làm gì đấy ?”
“Không làm gì cả, rảnh mà”.
“Được, tôi hẹn Trình Học Phong rồi, tối nay chúng tôi đến thành phố Tây Kinh, mọi người cùng ăn một bữa cơm”.
“Được chứ, tôi đang nhớ hai cậu lắm”, Lục Hi cười nói.
“Vậy được, cứ như vậy đi, chúng tôi đến sẽ gọi điện cho cậu”.
“Ừ ok”.
Cúp điện thoại, Lục Hi khẽ mỉm cười, lần trước bạn học tụ họp tương đối đông, ba người bọn họ cũng không có cơ hội nói chuyện gì nhiều. Hôm nay phải cố gắng nói chuyện, uống một bữa lớn.
Ngay sau đó, Lục Hi khẽ ngâm nga một đoạn hát nhỏ, anh vòng tới vòng lui trong vườn hoa, tâm trạng xem ra rất tốt.
Hơn năm giờ chiều, tại thành phố Đồng Xuyên, Mục Trung Hoa lái một chiếc Emgrand GS, bên ghế lái phụ có một cô gái hai mươi ba hai mươi tư tuổi, cô gái cũng không quá xinh đẹp, nhưng cô ấy có đôi mắt giống như vầng trăng, cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là một cô gái khôn khéo.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi đón Trình Học Phong, sau đó đến thành phố Tây Kinh hội họp với Lục Hi, ba người bọn anh là bạn thuở nhỏ không có gì giấu giếm nhau, em còn chưa gặp qua Lục Hi nhỉ, anh dẫn em đi gặp câu ta, cùng nhau ăn cơm”, Mục Trung Hoa nói.
Mục Trung Hoa là một tài xế xe hàng tại một công ty Logistics ở thành phố Đồng Xuyên, Trương Nguyệt Nguyệt là kế toán của công ty.
Sau lần tình cờ nhìn thấy Trương Nguyệt Nguyệt , Mục Trung Hoa liền bị ánh mắt như vầng trăng non của cô ấy làm cho mê mẩn sâu sắc.
Vì vậy, Mục Trung Hoa liền theo đuổi Trương Nguyệt Nguyệt mãnh liệt, trải qua hơn một năm bền bỉ theo đuổi tới cùng, rốt cuộc Mục Trung Hoa cũng tấn công được tâm hồn thiếu nữ của Trương Nguyệt Nguyệt.