Cự Long Thức Tỉnh

Chương 839: “Các người thương lượng xong chưa?"  




Nhìn hai anh em và hai em dâu trước mặt, Lục Viễn Chí trầm giọng hỏi: “Các người muốn nói chuyện gì?”



Lục Viễn Cảnh và Lục Viễn Quang đưa mắt nhìn nhau một cái đều thấy gương mặt của đối phương ánh lên nét do dự, muốn nói lại thôi.



Mà lúc này, Tạ Trường Mai thấy vậy thì bất mãn trừng mắt nhìn chồng mình một cái, sau đó nói: “Anh cả, không giấu gì anh, lần này chúng em tới đây để rút cổ phần”.





“Đúng vậy, anh cả”, Lô Hiểu Du cũng tiếp lời: “Chúng em muốn rút cổ phần, nhà máy đã thành ra như vậy rồi, cố chấp cũng không có ý nghĩa gì, mọi người còn không bằng giải tán, tự tìm lối thoát cho mình vẫn tốt hơn”.



Sắc mặt Lục Viễn Chí vặn vẹo một trận, ông cưỡng chế ngọn lửa giận trong lòng, chậm rãi đáp: “Các người thương lượng xong chưa?"



Bốn người cúi đầu, coi như ngầm thừa nhận với Lục Viễn Chí.



Lục Viễn Chí chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt một dòng máu đã theo đó trào lên, thế nhưng ông vẫn cưỡng ép nuốt xuống một ngụm này.



Lúc này chỉ nghe thấy Lục Viễn Chí chậm rãi nói: "Nếu các người đã quyết định xong, vậy thì rút đi”.



Lục Viễn Chí đã hoàn toàn thất vọng với hai người em trai này.



Vào thời khắc gia tộc rơi vào khủng hoảng, hai người họ không chỉ không suy nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn mà còn muốn tách riêng, dưới cơn đau buồn phẫn nộ Lục Viễn Chí liền lập tức đồng ý.



Lúc này bốn người kia thoắt cái ngẩng đầu, giương mắt nhìn ông ta.



Lục Viễn Chí chỉ nở nụ cười lạnh lẽo: “Yên tâm, sẽ không cắt xén phần của mấy người đâu, ắt hẳn các người cũng đã tính toán xong rồi, cổ phần của mấy người đáng giá bao nhiêu tiền, ngày mai tới công ty để kế toán hạch toán lại, tôi sẽ hoàn lại tiền cho mấy người, tuy nhiên, chớ mơ mộng động tới quỹ dự phòng, đó là tiền của gia tộc, không phải cổ phần của mấy người”.



Bốn người vừa nghe vậy đều nhất tề gật đầu.



Bọn họ cũng biết nếu rút cổ phần thì quỹ dự phòng cũng không còn phần cho họ nữa, bởi khoản tiền đó được tích lũy bởi người nhà họ Lục qua nhiều thế hệ, nó không được đưa vào tài khoản của công ty và được để dành sử dụng cho trường hợp khẩn cấp của gia tộc.



Tuy nhiên chỉ cần có thể rút cổ phần thì bọn họ cũng đã biết đủ, trong tay của bọn họ cũng tích trữ được không ít tiền, số cổ phẩn đó cũng không tính là ít, tự mình lập nghiệp hoàn toàn không có vấn đề.



Nếu không rút cổ phần, tiếp tục dính líu với người anh cả cứng đầu này sợ rằng sẽ chỉ thua lỗ tất cả, vẫn là nên sớm ngày hành động vẫn tốt hơn.



Lúc này Lục Viễn Cảnh mới lên tiếng: “Vậy không quấy rầy anh cả nữa, chúng em đi trước đây”.



Bốn người lần lượt chào tạm biệt Lục Viễn Chí rồi quay người rời đi.



Gương mặt Lục Viễn Chí lúc này mới tái trắng như tuyết, không còn màu máu.



Việc hai em trai rút cổ phần thoáng chốc đã đẩy công ty rơi vào bước đường cùng, công ty hiện tại căn bản không còn một phân tiền, số tiền phải thanh toán cho số cổ phần của hai người họ còn phải động tới khoản quỹ dự trữ kia, mà một khi sử dụng quỹ dự trữ, lương tháng sau của công nhân lập tức sẽ cạn kiệt.



Tuy nhiên Lục Viễn Chí sẽ không từ bỏ nhà máy, đó thế nhưng là tâm huyết của mấy đời nhà họ Lục, tuyệt đối không thể để nó bị hủy hoại trên tay ông, cho dù phải bán tháo toàn bộ gia sản, ông cũng phải chống đỡ tới cùng.



Càng nghĩ Lục Viễn Chí càng không nhịn được mà ‘ộc’ một tiếng phun ra một ngụm máu, máu tươi gay mắt nhiễm xuống vạt áo và bàn trà trước mặt ông ta, chỉ thấy Lục Chí Viễn che ngực thở hổn hển.

Lục Tiểu Hiên đúng lúc chạy tới, vừa thấy dáng vẻ này của ông nội lập tức kinh hãi.