Cự Long Thức Tỉnh

Chương 863: “Nể mặt Cốc Tuyết, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi”.  




Lúc này, Trương Phương nói: “Em gái, đám trẻ con chỉ đùa em chút thôi, em lại còn tưởng thật, mau ăn đi”.



Nói xong, Trương Phương gắp cho em gái một miếng hải sâm lớn đặt vào trong bát.





Trương Hà khinh thường nói: “Cả ngày đều ăn mấy thứ này đến ngấy rồi, không muốn ăn”.



Trương Phương ngượng ngùng, vốn dĩ bà ta muốn làm dịu chút bầu không khí, không ngờ em gái không nể mặt chút nào, cứ như vậy không để ý đến mình.



Đúng lúc này, Lục Hi trầm giọng nói: “Các người gấp gáp như vậy là muốn lẩn trốn đi chỗ khác à?”



“Này chàng thanh niên, đừng mở miệng ngông cuồng”, Tiền Phàm vỗ bàn nói: “Nể mặt Cốc Tuyết, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi”.



Nhìn Tiền Phàm nổi giận, Lục Hi nhàn nhạt nói.



“Vậy sao? Ông còn biết nể mặt Cốc Tuyết, nếu ông nể mặt cô ấy thì có thể bảo vợ ông nói với chị gái thế này sao: một đám ngu xuẩn còn tưởng mình là nhân vật lớn? Tôi nói cho ông biết, trong mắt tôi hai người không bằng hai chữ chó má”.



Lời này của Lục Hi liền khiến Trương Hà và Tiền Phàm bùng nổ, mấy năm nay đều là người ta cầu xin bọn họ, từ trước đến nay nói chuyện đều khách khí, nào ai dám nói vậy với bọn họ. Hơn nữa lại còn ở ngay trước mặt đám người thân nghèo hèn này, khiến bọn họ bẽ mặt như vậy, hai người cũng sắp tức phát điên rồi.



Trương Hà vỗ bàn nói: “Tiền Phàm, hôm nay nếu anh không trừng trị mấy thằng nhãi này thì đời này chúng ta không ngóc đầu lên nổi đâu”.



Tiền Phàm liền đứng lên, chỉ vào Lục Hi và nói: “Thằng nhãi, thấy mày là bạn của Cốc Tuyết nên không so đo với mày, nhưng bây giờ xem ra tao phải cho tên lừa đảo mày nhìn thấy chút lợi hại rồi”.



Lục Hi ngây ra, từ lúc nào mình thành lừa đảo vậy?



Đúng lúc đó, Tiền Phàm cầm điện thoại, tìm số bắt đầu gọi.



Một lát sau, điện thoại được kết nối, Tiền Phàm nói: “Sở trưởng Triệu phải không, tôi đang ở phòng một lẻ tám khách sạn Khải Thịnh, ở đây có một tên lừa đảo, các người dẫn hắn đi thẩm tra cặn kẽ đi”.



Nói xong, Tiền Phàm liền cúp điện thoại, mặt đầy tự tin ngồi xuống ghế, dùng ánh mắt khinh thường lạnh lùng nhìn Lục Hi.



Sở trưởng Triệu trong miệng ông ta chính là Triệu Khởi ở đồn công an trên con phố này, phụ trách mấy con phố quanh đây, mà Triệu Khởi này thường xuyên đến cục xin tiền, ông ta đã giúp Triệu Khởi không ít việc.



Bất kể ở cấp bậc hay ân huệ, lời của ông ta Triệu Khởi không dám không nghe, cho nên Tiền Phàm mới tự tin như vậy, nói xong tình hình, không đợi đối phương đáp lại liền cúp máy.



Lúc này, bố mẹ của Cốc Tuyết vừa nghe ầm ĩ đến mức cảnh sát phải đến, bọn họ liền hoảng loạn vội vàng nói với Tiền Phàm: “Em rể, không cần thiết kinh động đến cảnh sát đâu, chúng ta đều là người nhà, dễ thương lượng”.