Cự Long Thức Tỉnh

Chương 874: Mọi người vội vàng hành lễ.




Khu vực phụ cận lại phục hồi sự im lặng, điều khác biệt duy nhất là nhiều thêm xác một con ngựa xương, đây là cảnh tượng thường thấy tại thế giới này, không có sinh vật nào có thể nhìn ra nơi đây vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, hơn nữa còn ẩn giấu một sinh vật.

Tây Kinh.



Hai ngày sau, tiệm tạp hóa của Lục Hi nhận được một gói hàng, Lục Hi lấy nó về mở ra xem, bên trong là một cái hộp gỗ, mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong là một đôi quân hàm thiếu tướng và một phong thư.





Lục Hi ngắm đôi quân hàm hồi lâu mới mỉm cười, mở phong thư ra xem.



Bên trong phong thư là một tờ giấy ủy nhiệm.



“Xét thấy đồng chí Lục Thiên Hành đã có cống hiến to lớn cho quân đội, Ủy ban Quân sự đã nghiên cứu và quyết định, đặc cách phong quân hàm thiếu tướng, đảm nhiệm chức giáo quan lính đặc chủng Viêm Long vĩnh viễn, tổng giáo quan binh đặc chủng tám quân khu lớn và chờ lệnh điều động tập trung bất cứ lúc nào”.



Cầm tờ giấy ủy nhiệm, Lục Hi hơi thất thần.



Nhưng phía sau sự vẻ vang này, đồng thời giấy ủy nhiệm này cũng là một lời niệm chú vòng kim cô.



Anh đã bị trói vào quân đội, chỉ cần một mệnh lệnh của quân đội thì anh phải bỏ lại mọi thứ để đi hoàn thành trách nhiệm của mình bất cứ lúc nào.



Nhưng Lục Hi tin rằng, chỉ cần mình không làm ra việc nguy hại đến an toàn quốc gia, và giữ quan hệ tốt với quân đội, tin rằng quân đội cũng sẽ không hạn chế tự do của mình.



Hồi lâu sau, Lục Hi cất giấy ủy nhiệm vào trong hộp gỗ, đóng nắp lại, đặt vào dị không gian, tạm thời anh không cần dùng đến thứ này.







Lúc này, Lâm Tiêu đang ở trong biệt thự của ông ta, nghe nhân viên nòng cốt của mấy gia tộc báo cáo.



Dạo này Tây Kinh bỗng có rất nhiều người lạ mặt đến, âm thầm thăm dò thông tin gì đó, là cường hào đứng đầu của Tây Kinh, tuy đối phương hành sự bí mật, nhưng Lâm Tiêu vẫn bắt được một số thông tin.



Lâm Tiêu tổng hợp phân tích những thông tin này, tất cả mũi nhọn đều chỉ vào Lục Thiên Hành.



Một lát sau, Lâm Tiêu đứng lên nói: “Các cậu tiếp tục thăm dò nghe ngóng thông tin, tạm thời đừng kinh động đến bọn họ, tôi phải đi gặp cậu Lục”.



Mọi người vội vàng hành lễ.



Sau đó Lâm Tiêu quay người rời đi, lên xe đến Thiên Nhân Cư.



Chỉ lúc sau Lâm Tiêu xuống xe trước cửa Thiên Nhân Cư, bảo lái xe đợi ở bên ngoài, một mình ông ta đi vào trong.



Đến phòng của Lục Hi, Lâm Tiêu cung kính nhẹ nhàng gõ cửa.



“Vào đi”.



Bên trong truyền ra giọng nói uể oải của Lục Hi.



Lâm Tiêu đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Lục Hi nằm trên sofa đang ngáp dài.